. . . .
Cổ bị Ưng hoàng Trình Húc nắm chặt.
Yến Huyền không ngừng lay cánh tay như củi khô của Trình Húc nhưng mà không cách nào lay động một chút.
Dần dần mà mặt hắn bắt đầu đỏ lên, môi cũng trở nên trắng bệch.
Chỉ nghe Trình Húc cười cười nói:
"Thế nào, có muốn suy xét lời lão phu nói hay không, như vậy ngươi vừa hoàn thành tâm nguyện của chính mình mà vừa có thể giữ lại một cái mạng."
Phía sau, Doãn Sĩ Liêm vội vàng hô:
"Yến Huyền, không nên tin hắn!
Dù cho ngươi gia nhập vào bọn họ, đến lúc đó cũng sẽ bị tra tấn thôi!"
"A?"
Trình Húc nhìn về phía Doãn Sĩ Liêm giơ một ngón tay.
Nháy mắt liền có một tia khí kình vô hình bắn vào ngực Doãn Sĩ Liêm!
Hai mắt Doãn Sĩ Liêm bỗng nhiên trợn ngược, miệng một ngụm máu tươi, giống như như con diều đứt dây lảo đảo lui về sau.
"Ngươi gấp rút tìm chết sao?"
Trình Húc nhếch miệng cười, âm ngoan nói:
"Ngoan ngoãn câm miệng, có lẽ còn có thể giảm bớt chút thống khổ."
Ngay sau đó ánh mắt lại chuyển về trên thân Yến Huyền, hỏi:
"Nghĩ kỹ rồi sao?
Lão phu biết hiện tại ngươi không cách nào nói chuyện, nếu ngươi quyết định có thể gật gật đầu."
Ánh mắt Yến Huyền lóe sáng, ngay sau đó thong thả gật đầu.
Trình Húc nhếch miệng cười buông lỏng tay ra.
Thấy được một màn này, sắc mặt Trình Dao thần chùng xuống.
Doãn Sĩ Liêm cũng cảm thấy đau đớn.
Mục Phù Sinh không cách nào che giấu sát ý trong mắt nữa.
Đang lúc muốn lôi đình ra tay đánh chết Yến Huyền thì trong tay Yến Huyền đột nhiên có thêm một phù triện cấp Thần Tướng, sau đó ném về phía ngực Trình Húc.
Từng ngọn lửa ngưng tụ thành một con sư tử đánh tới Trình Húc!
Ngọn lửa khiến cả không gian cũng vặn vẹo theo.
Trong mắt Trình Húc xuất hiện chút kinh ngạc,
Ngay sau đó hắn hừ lạnh, quải trượng đánh về phía sư tử hỏa diễm.
Quải trượng dễ dàng đánh nát sư tử, sư tử hóa thành từng đốm lửa tiêu tán trong không gian.
Phù triện cũng rách toạc trong khoảnh khắc này.
Chỉ nghe Yến Huyền che vết thương tím đỏ trên cổ, nhìn chẳm chằm Trình Húc, tức giận quát:
"Ta yêu thích Trình Dao, bất quá dù không có được nàng ta cũng sẽ không làm bạn với đám tà ác các ngươi!"
"Thứ ta muốn ta sẽ dùng thực lực của mình, dùng thủ đoạn quang minh chính đại mà thu hoạch!"
Có một loại người tu đạo không có điểm mấu chốt, cho nên sẽ hóa thân tà ác, làm hại thế gian.
Cũng có một loại người tu đạo, tuy rằng tác phong không tốt lắm nhưng ở đáy lòng vẫn có điểm mấu chốt.
Bất kể có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không vượt điểm mấu chốt.
Nghe được lời này, sát khí trong mắt Mục Phù Sinh không có biến mất mà chuyển sang khóa chặt Trình Húc.
Trình Dao thì nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Yến Huyền, lần đầu tiên trong mắt có thêm ý khác, là sự khâm phục.
Còn Trình Húc, mặt hắn vặn vẹo, trông cực kỳ tàn nhẫn.
Chỉ nghe hắn nói ba tiếng "Tốt! Tốt! Tốt!"
Mỗi một tiếng đều vang dội, nặng nề!
"Quang minh chính đại?
Không có thực lực thì ngươi làm thế nào mà quang minh chính đại?"
Trình Húc nở nụ cười dữ tợn, quải trượng trong tay đập xuống đất, có từng con rắn màu tím đen từ dưới mặt đất chui lên!
Số lương không ít, khoảng chừng mấy trăm con.
Trông cực kỳ khủng bố.
Từng con rắn độc tím đen dưới sự khống chế của Trình Húc nhao nhao bò về phía Yến Huyền.
"Nếu ngươi muốn chết thì hãy chết dưới vạn độc phệ tâm đi."
Đây là chỗ tàn nhẫn độc ác của Trình Húc.
Yến Huyền nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt.
Hắn biết chính mình không có khả năng chống đỡ đám rắn, chỉ cần bị trăm con rắn độc quấn quanh, hẳn chắc chắn sẽ bỏ mạng ở nơi đây.
Trước khi chết, Yến Huyền quay đầu nhìn về phía Trình Dao.
Ánh mắt kiên định nhưng trên mặt lại là một nụ cười khổ.
Khóe miệng mấp máy, hình như đang nói lời từ biệt.
Nhưng mà đúng lúc này có từng tờ phù triện đột nhiên xuất hiện chung quanh.
Từng tờ phù triện vây chung quanh đuờng núi, tạo thành một tầng kết giới!
Ngăn cách hết thảy, che chắn người bên ngoài cảm ứng!
Cùng lúc đó có từng tia lôi đình không ngừng chớp động!
Tiếp đến là tiếng nổ vang, có cột lôi đình thô to trực tiếp bao phủ mấy trăm con rắn độc.
Ầm!
Từng đợt mùi hôi tanh tửi kèm cháy khét lan tràn trong không khí.
Mấy trăm con rắn tím đen tiêu tán!
Trình Húc hoảng sợ hô to:
"Là ai?!"
Hẳn dùng thần hồn cảm ứng phát hiện Mục Phù Sinh đang lơ lửng giữa không trung.
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Chỉ thấy sắc mặt Mục Phù Sinh vô cùng lãnh đạm, trên tay có một tờ phù triện ẩn chứa lôi đình chi lực.
Chung quanh thân thể hắn còn có ba loại lôi đình khủng bố lấp lóe!
Huyền Âm Tử Lôi, Thiên Trừng Thần Lôi và Lục Cửu Thiên Lôi!
Giờ khắc này, Mục Phù Sinh giống như hóa thành Lôi Thần.
Lôi đình thế gian đều do hắn khống chế!
"Mục. . . . . . Mục huynh, ngươi?"
Doãn Sĩ Liêm mở to mắt, cảm thấy khiếp sợ, khó tin.
Trình Dao và Yến Huyền cũng hoảng sợ không kém.
Không chỉ là vì thực lực của Mục Phù Sinh mà còn vì phù triện trong tay hắn!
Phù triện kia rõ ràng đã đạt tới Thần Hoàng cấp!
Bọn họ có thể cảm giác rõ hai tờ phù triện Thần Hoàng cấp tràn ngập lôi đình chi lực, hoàn toàn giống hệt với lôi đình chi lực mà bản thân Mục Phù Sinh đang phát tán.
Điều này đại biểu cho hai tờ phù triện Thần Hoàng cấp đều do Mục Phù Sinh tự khắc dấu!
Nhưng mà . . . . .
Trong đầu ba người bất giác xuất hiện cảnh tượng Mục Phù Sinh tiến hành khảo hạch Phù triện sư.
Cả phù triện Thần Binh cấp mà còn mắc phải sai lầm.
Phù triện Thần Tướng cấp cũng khó khăn mới hoàn thành vào thời khắc cuối cùng.
Hiện giờ lại cho thấy mình là một phù triện sư Thần Hoàng cấp?!
Yến Huyền khiếp sợ không thôi, sau đó lại cười khổ.
Trách không được Trình Dao lại chú ý người ta như thế.
Thì ra thực lực không tầm thường.
Người ta chỉ đang che giấu thực lực thật sự, thế mà hắn lại cho rằng khi tiến hành khảo hạch Phù triện sư đã là thực lực chân thật. . . . . .
Doãn Sĩ Liêm ôm ngực bò dậy, cười khổ nói:
"Trách không được lại can đảm tiếp nhận nhiệm vụ Vân Mộng trạch."
Hai mắt Trình Dao phát sáng, cũng không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Còn Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc và Phương Khung thế nào?
Trên mặt lại không hề có sự kinh ngạc, ngược lại rấ bình tĩnh!
Phương Khung cười nói:
"Cuối cùng cũng nhìn thấy Mục sư huynh triển lộ thực lực chân thật, ta còn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục che giấu đây."
Diệp Thu Bạch mỉm cười nhìn Phương Khung, ý vị sâu xa nói:
"Làm sao ngươi biết đây là thực lực chân thật của hắn?"
Phương Khung hơi sửng sốt.
Tiểu Hắc lại đồng cảm gật gật đầu.
Mục Phù Sinh là loại người nào?
Tính cách giống với sư tôn nhất!
Đồng thời cực kỳ thích ẩn giấu tuyệt chiêu.
Người khác thường thường chỉ có một hai tuyệt chiêu mà thôi.
Còn Mục Phù Sinh này?
Sau một tuyệt chiêu, hắn cảm thấy có khả năng còn chưa đủ nên lại giấu thêm một chiêu.
Sau đó lại cảm thấy lỡ như một chiêu này chưa đủ, tiếp tục ẩn giấu thêm vài chiêu nữa!
Cho nên Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc không tin đây là thực lực chân thật của tiểu tử Mục Phù Sinh này.
Chỉ có Phương Khung nhập môn chưa bao lâu mới nghĩ Mục Phù Sinh đơn giản như vậy đi. . . . . .
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận