. . . . . . .
Thần hồn khốn thuật chính là một biện pháp mà Mục Phù Sinh nghĩ ra.
Ba người Lãnh Ngâm Thu sẽ bùng nổ lực lượng thần hồn thi triển thuật này với đối phương dùng để kéo dài thời gian.
Mục Phù Sinh thì ở phía sau tranh thủ khắc dấu phù triện.
Nếu như người có lực lượng thần hồn tương đối yếu thì không cách nào đột phá thuật này.
Người tu đạo bình thường làm sao mà có thể so cường độ thần hồn với phù sư chứ?
Nhưng mà. . . . . .
Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối.
Khi bốn người Phan Tà bốn người thấy một màn thế này thì cũng không có vẻ ngưng trọng, ngược lại khóe miệng còn cong lên, nở một nụ cười tà ác.
Lực lượng thần hồn sao?
Chỉ thấy bốn người Phan Tà đồng thời nâng cánh tay.
Trực tiếp xông đến gần bàn tay to lớn do lực lượng thần hồn hội tụ thành, bàn tay bốn người dán lên trên bàn tay thần hồn không lồ!
Ba người Lãnh Ngâm Thu thấy mà sửng sốt.
Muốn làm cái gì đây?
Chẳng lẽ không sợ thần hồn của mình bị phản phệ sao?
Nhưng à ngay sau đó sắc mặt ba người dần dần trở nên ngưng trọng, rồi cực kỳ khó coi.
Bàn tay ngưng tụ từ lực lượng thần hồn do ba người toàn lực bùng nổ lại bị bốn người Phan Tà nhanh chóng hấp thu!
Lực lượng thần hồn đều bị bọn họ hút vào trong lòng bàn tay.
Giang Thần cười điên cuồng nói:
"Quả nhiên không hổ là lực lượng thần hồn của phù sư, hoàn toàn không cùng cấp bậc với những thần hồn trước đó."
"Lại phóng thích thêm một chút để chúng ta hấp thu nào!"
Ngay cả Thần hồn khốn thuật mà cũng có thể đủ hấp thu?
Làm thế nào ngăn cản bốn tên Vô Gian Luyện Ngục này tấn công nữa đây?
Ba người Lãnh Ngâm Thu vừa định thu lực lượng thần hồn về thì môi Mục Phù Sinh mấp máy.
Ba người Lãnh Ngâm Thu hơi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, không chỉ không có thu hồi ngược lại còn tăng cường thêm lực lượng thần hồn!
Mọi người thấy thế đều tỏ vẻ khó hiểu, không biết là đối sách gì.
"Còn đang phóng thích thần hồn chi lực sao?
Người Vô Gian Luyện Ngục có thể hấp thu thần hồn nha!"
"Cứ phóng thích lực lượng thần hồn không giới hạn như thế sẽ khiến thần hồn chịu tổn thương, khó mà chữa trị đi?"
Chỉ có đám người Tô Mộ U cùng Lâm Trí Nam không có nói lời nào.
Bọn họ chỉ nhìn nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.
Đạo lý này, thân là phù sư như mấy người Thánh Phù tông không có khả năng không biết.
Chính bọn họ vẫn làm như vậy.
Dù cho liều mạng thần hồn bị hao tổn cũng muốn làm.
Chỉ có một cái khả năng, chính là đang kéo dài thời gian.
Phù bút trên tay Mục Phù Sinh khôngg ngừng lưu qxvigỹ JRmqNZVpẪ dưới sự gia trì của Huyền Âm Tử Lôi!
Trên lá bùa xuất hiện từng hoa văn huyền diệu, cực kỳ phức tạp.
Đạo lý này tất nhiên Phan Tà cũng có thể nghĩ đến.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh.
Lá bùa tản ra tiên lôi chi uy, bắt đầu tràn ngập toàn bộ luận đạo đài!
Chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ ý định của đối phương!
Phan Tà lập tức quyết đoán, nói:
"Giải trừ trận pháp, ba người các ngươi tiếp tục hấp thu lực lượng thần hồn, ta đi giải quyết tên Mục Phù Sinh kia."
Ba người Giang Thần nghe vậy đều không có nói gì, chỉ gật gật đầu.
Bởi vì Mục Phù Sinh mới là hạch tâm bên phe đối phương!
Chỉ cần Mục Phù Sinh bỏ mình, trận chiến này sẽ kết thúc mà không hể có bất kỳ sự trì hoãn nào!
Nói làm là làm.
Phan Tà nhanh chóng tách ra khỏi trận pháp và vọt về phía Mục Phù Sinh!
Ba người Lãnh Ngâm Thuthấy thế, lập tức phân tâm tách từng tia lực lượng thần hồn hội tụ phía trước Phan Tà, muốn chặn đường hắn!
Ba người Giang Thần còn lại cũng lập tức đi tới trước mặt Phan Tà đưa tay hút lấy lực lượng thần hồn!
Mạnh mẽ giúp Phan Tà mở một con đường!
Trên đường, Phan Tà không tạm dừng một khắc, tốc độ càng thêm nhanh chóng, sương máu uốn lượn quanh thân.
Sát khí tràn ngập khóa chặt lấy Mục Phù Sinh!
Lãnh Ngâm Thu lập tức hô:
"Mục huynh, cẩn thận! Đừng khắc dấu nữa, mau trốn!"
Mục Phù Sinh tự nhiên có thể nghe được, Nhưng mà hắn cũng không có ngừng khắc dấu.
Thánh Phù Huyền Lôi Bút trong tay vẫn không ngừng di chuyển trên lá bùa, từng đường hoa văn không ngừng nối tiếp nhau.
Chỉ là khi nhìn thấy Phan Tà đã xông đến phụ cận.
Từ vị trí giữa mày Mục Phù Sinh có một ngọn lửa màu xanh biếc xuất hiện!
Dưỡng Hồn Thuật, Bích lân hồn hỏa!
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi dị thường.
Nhưng mà cũng không phải kinh hãi bởi vì hồn hỏa.
Đối với bọn họ, tuy rằng người có thể cô đọng ra hồn hỏa thưa thớt dị thường nhưng cũng không phải không có.
Đáng sợ chính là Mục Phù Sinh vừa khắc dấu phù triện đẳng cấp cao vừa cô đọng ra hồn hỏa!
Cả hai chuyện đều yêu cầu tâm cảnh ổn định và tập trung cao độ.
Chỉ cần làm một chuyện đã phải hết sức chăm chú rồi!
Thế mà Mục Phù Sinh lại nhất tâm nhị dụng?
Phan Tà cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói:
"Hồn hỏa? Thì tính sao, chẳng lẽ ngươi còn không rõ là thần hồn chi lực vô dụng đối với chúng ta?"
Vừa nói, bàn tay phải Phan Tà vừa thò tới.
Mục Phù Sinh có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có một ấn ký bộ xương khô!
Nói vậy chính là bởi vì ấn ký bộ xương này mới giúp cho mấy tên Vô Gian Luyện Ngục này có được năng lực rút hồn.
Chỉ là. . . . . .
Tuy rằng hồn hỏa không cách nào gây ra thương tổn thực chất cho các ngươi nhưng ta cũng không có nói là muốn sử dụng nó đánh bại các ngươi nha?
Mục Phù Sinh vừa di chuyển Thánh Phù Huyền Lôi Bút vừa một tay khống chế Bích lân hồn hỏa, giơ tay vỗ về phía Phan Tà!
Bích lân hồn hỏa tán loạn trong nháy mắt!
Hóa thành từng đốm lửa nhỏ rơi rụng quanh thân Phan Tà.
Ngay sau đó từng đốm lửa bùng nổ.
Mỗi một đốm lửa nở rộ thành một đóa sen xanh biếc bao vây lấy Phan Tà!
Giống như một nhà giam!
Ngay sau đó có bốn đóa sen dẫn đầu phát ra biển lửa quét về phía Phan Tà.
Phan Tà khẽ quát một tiếng, hai tay đồng thời thò ra.
Sương máu hiện ra!
Từng đám sương máu lại ngưng tụ thành hình dạng bộ xương khô giống như ấn ký trong lòng bàn tay.
Lấy Phan Tà làm trung tâm, bộ xuông khô lơ lửng mở ra cái mồm to, trong miệng xương xuất hiện một vòng xoáy thật lớn.
Bích lân hồn hỏa đều thay đổi quỹ đạo công kích trong khoảnh khắc, bị vòng xoáy hấp thu sạch.
Ba người Lãnh Ngâm Thu chung quy vẫn không ngăn cản được ba người Vô Gian Luyện Ngục còn lại.
Sắc mặt tái nhợt thu hồi thần hồn, hơi thở uể oải ngã xuống trên luận đạo đài.
Ba người Giang Thần thoát vây, cũng không có trước tiên tiến đến trước mặt ba người Lãnh Ngâm Thu đề tiến hành rút hồn mà bay thẳng về phía Mục Phù Sinh!
Chỉ cần Mục Phù Sinh chết thì ba người còn lại không thành vấn đề.
Huống hồ hơi thở tiên lôi từ phù triện mà Mục Phù Sinh đang khắc dấu đã dần trải rộng toàn bộ luận đạo đài.
Trong không khí có tiếng "Xoạt xoạt" vang lên khiến ba người cảm giác được nguy cơ ập đến!
Nhưng giờ khắc này Mục Phù Sinh bỗng nhiên ngừng khắc dấu, thu Thánh Phù Huyền Lôi Bút lại.
Lá bùa được Mục Phù Sinh kẹp giữa hai ngón tay.
Từng sợi lôi đình màu tím giống như lôi tương từ bên trong lá bùa chảy ra!
Hơi thở khiến cho người ta phải sợ hãi!
Tô Mộ U cảm thấy kinh dị nói: "
Đây là loại phù triện cấp bậc nào?"
Phù triện này khiến lòng nàng rung động, cảm nhận được một cỗ lực lượng khó có thể chống cự?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận