. . . . . .
"Ngươi muốn nhận thua?"
Nhìn bộ dạng không chịu nổi lui về sau của Khâu Lộc, Diệp Thu Bạch không khỏi cười nhạo một tiếng.
Một tên kiếm tu sao lại sinh ra sợ hãi?
Nhớ tới những lời trước đó Khâu Lộc nói cùng với những trò vặt hắn làm.
Một kẻ mà có lòng dạ sâu đậm, tâm cơ nặng nề sẽ dễ dàng sinh lòng sợ hãi.
Người thế này sao có tư cách trở thành một tên kiếm tu?
Khâu Lộc đã nhận ra động tác của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thẹn quá thành giận, không khỏi giận dữ hét to:
"Chiến một trận với Nhạc Chính Trì, ngươi cũng đã hao hết không ít linh khí, lại có tư cách gì ở chỗ này trào phúng ta?"
"Nếu như hiện tại ta khiêu chiến ngươi, không phải ngươi sẽ thất bại sao?"
Nói tới đây, hình như Khâu Lộc tìm lại được tự tin, ý châm chọc trên mặt càng thêm nồng đậm.
Nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười lạnh nói:
"Ngươi có thiên phú thật sự yêu nghiệt, có thể nói là một kiếm tu là để cho người ta phải kinh ngạc cảm thán."
"Nhưng mà cấp bậc vũ khí vốn đã có sự chênh lệch, hiện giờ ngươi tiêu hao lớn như thế, còn như thế nào đánh với kiếm tu Trọc Tiên cảnh trung kỳ như ta?"
Thấy một màn này, nghe từng câu nói chói không chịu nổi.
Lão giả hơi lắc lắc đầu.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Dù cuối cùng Khâu Lộc này thắng được Diệp Thu Bạch hắn cũng sẽ không đưa truyền thừa của mình.
Đối với loại người này mà nói, không xứng đạp bước trên kiếm đạo!
Đến lúc đó dù có tự hủy truyền thừa hắn cũng sẽ không giao cho loại người này.
Kiếm đạo mà bổn tọa tu luyện tìm hiểu nhiều năm như vậy sao có thể lãng phí ở trong tay kẻ này?
Diệp Thu Bạch lại cười nói:
"Ngươi có thể tới thử xem."
Nghe lời này, Khâu Lộc lại do dự.
Nghe được lời Diệp Thu Bạch nói cùng với biểu tình tự tin không chút sợ hãi.
Trong lòng Khâu Lộc thầm nghĩ, có khả năng người này còn có thủ đoạn nào khác hay không?
Hoặc là đang cáo mượn oai hùm.
Trên thực tế đã hư nhược lắm rồi.
Nói dối để hù ta sao?
Thấy thế, Diệp Thu Bạch không khỏi lớn tiếng cười nhạo:
"Thế này mà còn phải do dự sao?
Khâu Lộc, cảnh giới kiếm đạo của ngươi không cách nào tăng lên là có nguyên nhân, sợ tay sợ chân, tâm tư quá nhiều, ngươi không thích hợp tu kiếm!"
Mặt Khâu Lộc trở nên xanh mét.
Nhưng mà sau khi nghe Diệp Thu Bạch như muốn chọc giận mình.
Khâu Lộc cũng không hề do dự, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi.
"Một cái truyền thừa mà thôi, cho ngươi là được, chỉ hy vọng ngươi có thể đi đến cuối cùng."
Nói xong liếc mắt nhìn Diệp Thu Bạch rồi đi hướng tới cửa cung điện.
Diệp Thu Bạch nhíu mày.
Hắn không có quá nhiều tâm tư, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi.
Nhưng mà nào biết đâu rằng Khâu Lộc này thế mà nhát gan.
Cũng chính trong khoảnh khắc hắn thả lỏng cảnh giác.
Khâu Lộc ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa đã tới vị trí cách Diệp Thu Bạch mấy bước chân.
Nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, quán chú kiếm ý!
Công kích thạch kiếm trong tay Diệp Thu Bạch.
Chỉ cần thạch kiếm vỡ vụn thì Diệp Thu Bạch sẽ thất bại, không thông qua khảo nghiệm.
Đây là cách làm không có kết quả nào khác!
Dù lời nói, biểu tình hay động tác trước đó đều chỉ vì muốn khiến Diệp Thu Bạch buông cảnh giác!
Đồng thời qua hai trận chiến hắn phát hiện.
Kiếm vực của Diệp Thu Bạch có thể áp chế kiếm đạo của kiếm tu dẫn tới thực lực của đối phương hạ thấp nhiều.
Lúc này ra tay cũng là vì muốn Diệp Thu Bạch không có thời gian phản ứng, phóng thích kiếm vực.
Huống hồ.
Khâu Lộc không có ngu như vậy.
Sau khi Diệp Thu Bạch thắng hai trận liên tiếp, thể lực tiêu hao quá nhiều, không ra tay mà chờ đến lúc hắn nhận được truyền thừa, thực lực nâng cao một bước rồi mới đoạt sao?
Không phải đầu óc có hố?
Cho nên trong khoảnh khắc Diệp Thu Bạch buông cảnh giác, Khâu Lộc liền trực tiếp ra tay, đánh cho trở tay không kịp!
Kiếm chưa đến thì kiếm khí liền đã thổi quét quanh thân Diệp Thu Bạch.
Một thân áo xanh trước công kích của kiếm khí không ngừng xuất hiện vết cắt.
Mảnh nhỏ quần áo bị thổi bay về phía sau.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng khẽ đổi.
Khâu Lộc ẩn tàng sát ý quá sâu!
Thế cho nên hắn không có phản ứng kịp.
Trong lúc vội vàng chỉ có thể lấy sinh chi ý bảo vệ thạch kiếm trong tay, vận chuyển kiếm ý chém tới Khâu Lộc.
Lão giả cũng không có ngăn cản.
Tuy rằng hắn nghiêng về Diệp Thu Bạch.
Cho rằng Diệp Thu Bạch là người tốt nhất để kế thừa y bát của mình.
Nhưng cũng không tới mức thiên vị.
Ở giới tu đạo, cá lớn nuốt cá bé.
Đánh lén, mai phục, mưu kế.
Đây đều là chuyện thường xuyên phát sinh.
Thiên phú cao đến mấy thì tiền đề là sống sót trước những khó khăn, nguy cơ, hơn nữa còn có thể phản kích.
Vậy mới có thể tồn tại trong thế giới tàn khốc này.
Thiên tài mà chết non trên đường chỉ có thể khiến người ta tiếc hận.
Thiên tài có thể trưởng thành mới được vạn người kính ngưỡng, ngước nhìn!
Thân hình Khâu Lộc chỉ còn cách Diệp Thu Bạch ba bước nữa thôi thì nhuyễn kiếm đã đến sát!
Nhuyễn kiếm ầm ầm va chạm với thạch kiếm của Diệp Thu Bạch.
Ầm!
Kiếm ý bừng bừng đấu đá!
Lấy điểm giao giữa hai thanh kiếm làm trung tâm, kiếm ý hóa thành kiếm mang không ngừng bắn nhanh ra!
Nhạc Chính Trì và Tô Hách ngưng trọng nhìn một màn này.
Tuy rằng hành vi của Khâu Lộc làm cho kiếm tu bọn họ khinh thường.
Nhưng không thể không nói đây là cách làm có phần thắng cao nhất.
Đồng thời cũng là chuyện mà Khâu Lộc am hiểu nhất.
Không từ thủ đoạn đưa khả năng hy sinh xuống đến mức thấp nhất.
Sau đó mới dùng thế lôi đình ra tay.
Nếu nói kiếm đạo của Diệp Thu Bạch là thẳng tiến thẳng lùi, vương giả chi kiếm.
Làm cho tất cả các kiếm tu khác đối mặt với kiếm đạo của Diệp Thu Bạch không thể không thần phục.
Như vậy kiếm đạo của Khâu Lộc sẽ giống như rắn độc tiềm tàng ở chỗ tối.
Phun lưỡi rắn, hai mắt âm ngoan nhìn chằm chằm ngươi.
Thời điểm đối thủ thả lỏng cùng với thoát lực sẽ cho đối thủ một đòn trí mạng!
Làm người ta khó lòng mà phòng bị.
Loại người này là tồn tại đáng sợ nhất.
Hai tay Khâu Lộc cầm kiếm, khuôn mặt tới gần Diệp Thu Bạch, nở nụ cười trào phúng:
"Miệng lưỡi tính là cái gì, hiện giờ ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta sao?"
Sắc mặt Diệp Thu Bạch hơi trắng bệch.
Hai trận đấu vừa qua đã khiến cho linh khí trong cơ thể hắn tiêu hao quá nhiều.
Hắn vốn tính toán lúc Khâu Lộc khiêu chiến mình sẽ ăn đan dược khôi phục sư tôn cho.
Nhưng mà lại không nghĩ rằng đối phương sẽ đánh lén, làm cho hắn bất ngờ, trở tay không kịp.
Kiếm vực cũng không có thời gian mà triển khai.
Huống hồ hắn còn phải bảo hộ thạch kiếm trong tay.
Chỉ mới giao thủ một lát mà bước chân Diệp Thu Bạch đã không ngừng lui về phía sau.
Khâu Lộc gắt gao theo sát.
Không ngừng tới gần!
Muốn dùng một kiếm chém giết Diệp Thu Bạch!
Đột nhiên.
Ánh mắt Diệp Thu Bạch lóe sáng.
Hai tia âm dương diệt thế chi lôi nho nhỏ bỗng nhiên hội tụ.
Ngay sau đó nổ mạnh giữa hai người!
Khâu Lộc sửng sốt, bị chấn lui ngược ra.
Diệp Thu Bạch cũng bay ra ngoài rơi xuống cách đó không xa.
Thấy Diệp Thu Bạch còn hơi thở, Khâu Lộc hừ lạnh một tiếng, thân hình lại vọt tới lần nữa.
Hắn không muốn cho Diệp Thu Bạch cơ hội thở dốc!
Còn Diệp Thu Bạch đã nhận cơ hội kéo dài khoảng cách.
Hai tròng mắt lạnh lùng nhìn Khâu Lộc.
Kiếm vực ầm ầm triển khai.
Thiên địa tinh hoa bắt đầu hội tụ vào thạch kiếm trong tay Diệp Thu Bạch!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận