. . . .
Không ai thích người khác động tay động chân trên cơ thể mình.
Huống chi người bị động tay động chân là một đám thiên chi kiêu tử cao ngạo, sống an nhàn sung sướng.
Thế nhưng đối mặt với Giám Sát Thánh Điện, bọn họ lại không thể không nuốt xuống một hơi này.
Không chỉ là bởi vì cấm chế mà còn bởi vì thực lực khủng bố của Giám Sát Thánh Điện.
Một thế lực hiện giờ đã xuất hiện hai cường giả cấp Thần Chủ.
Ai biết bên trong Giám Sát Thánh Điện còn có át chủ bài nào khác hay không?
Phải biết rằng thông thường thường một thế lực sẽ không nóng lòng bại lộ hết át chủ bài của mình.
Bất quá ai biết được.
Nam Tòng Ẩn cười nói:
"Các ngươi cũng có thể tiến vào cổ chiến trường tìm kiếm bí cảnh truyền thừa.
Đương nhiên, nếu các ngươi đạt được bí cảnh truyền thừa phải báo cho chúng ta biết loại truyền thừa mình đạt được, loại thần vật nào."
Trình Vinh Chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
"Chẳng lẽ các ngươi còn muốn cướp đoạt?
Sao có thể dễ dàng cho người khác biết truyền thừa của mình?"
Lấy được truyền thừa thì nó thuộc về chính mình.
Trở thành một bộ phận thực lực hoặc là át chủ bài, không có khả năng dễ dàng nói cho người khác.
Nam Tòng Ẩn khoát tay nói:
"Các ngươi chỉ cần nói thật cho chúng ta biết là vật gì thôi, cụ thể hơn nữa có thể không nói...... Hơn nữa, mục tiêu Giám Sát Thánh Điện của chúng ta cũng chỉ có một, nếu như các ngươi không lấy được vật kia Giám Sát Thánh Điện cũng sẽ không quản.
Nếu như lấy được, Giám Sát Thánh Điện cũng sẽ dùng vật khác trao đổi với các ngươi...... Yên tâm, vật trao đổi tuyệt đối sẽ không làm các ngươi thất vọng."
Nghe đến đây, mọi người trầm mặc.
Nếu như chỉ như vậy thì còn hợp tình hợp lý.
Bất quá mục đích của Giám Sát Thánh Điện đã quá rõ ràng.
Bọn họ muốn có được một loại thần vật hoặc là truyền thừa nào đó trong cổ chiến trường.
"Được rồi, tiếp đến các vị cứ tự do hành động đi."
Nói tới đây Nam Tòng Ẩn tùy tiện vung tay, một quyển trục trận pháp truyền tống không gian trải ra, một trận pháp truyền xuất hiện!
Ngay sau đó trước mắt mọi người có bảy bóng người từ trong đó bay ra.
Năm người đã đạt tới Thần Vương cảnh đỉnh phong.
Nữ tử cầm đầu đạt tới Thần Hoàng cảnh trung kỳ!
Bất quá điều khiến cho Mục Phù Sinh chú ý không phải nữ tử này mà là một nam tử có sắc mặt hơi dại ra đang đứng bên cạnh nàng.
Tuy rằng khí tức trên người nam tử ở Thần Vương cảnh đỉnh phong nhưng lại trôi nổi bất định, trông có vẻ cực kỳ suy yếu, cảnh giới không vững chắc.
Nhưng chuyện quan trọng thế này, Giám Sát Thánh Điện hao phí nhiều tâm tư như vậy làm sao có thể phái ra người như vậy?
Vào lúc này.
Có một gã nam tử trong nhóm nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nhướng mày cười nói:
"Ngươi chính là tên kiếm tu được tàn hồn tán thành kia?"
Diệp Thu Bạch ngẩng đầu nhìn nam tử, nói:
"Nếu đã biết, cần gì phải hỏi nữa?"
Nghe Diệp Thu Bạch nói vậy, nam tử nhíu mày, hơi ngẩng đầu nói:
"Nếu ngươi cho rằng chiếm được tàn hồn tán thành, mở ra bia đá là có thể cuồng như vậy, chỉ sợ mười phần sai lầm."
Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng:
"Cho nên bởi vì ngươi không được tàn hồn tán thành, thấy người khác được liền phải nói vài câu châm chọc để che giấu sự vô năng của mình sao?"
Nếu là như vậy thì thôi đi, ta rộng lượng một chút nên không trách ngươi."
Những người khác nghe được lời này đều không khỏi bật cười.
"Quá đau nha!"
Đây không phải là đang mắng hắn không có năng lực sao?
Mộ Tử Tình cười hỏi:
"Từ lúc nào mà ngươi luyện được tài ăn nói tốt như thế này?"
"Có lẽ là học từ Mục sư đệ."
Mục Phù Sinh:???
"Ý gì hả, chuyện này cũng muốn kéo tới trên người ta?"
Quả nhiên nam tử nghe xong sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng nói:
"Nếu không bây giờ tới đánh một trận, sinh tử chớ luận, ngươi có dám không?!"
Nghe được lời này, Ninh Trần Tâm nhìn thoáng qua nam tử, sau đó nhìn thoáng qua Nam Tòng Ẩn và Hà Thượng Khách.
Hai người này không có bất kỳ động tĩnh gì, làm như không thấy trò khôi hài trước mắt.
Có gì đó không đúng, nhưng mà Ninh Trần Tâm cũng
Diệp Thu Bạch nhìn về phía nam tử, nói:
"Ta không có ý kiến gì."
"Rất tốt!"
Sự tình phát sinh đến tình trạng này, Tống Kiêu đột nhiên đứng giữa hai người, cười híp mắt nói:
"Còn chưa có tiến vào cổ chiến trường đâu mà đã nháo tới nước này, không tốt lắm đi, ngươi nói đúng không Tống Từ?"
Tống Kiêu và Tống Từ, tuy rằng đều họ Tống nhưng cũng không có quan hệ huyết thống gì.
"Ngươi biết ta?"
Sắc mặt Tống Từ ngưng trọng.
Rất ít người biết tới hắn.
Dù sao đệ tử Giám Sát Thánh Điện ngày thường đều cực kỳ khiêm tốn.
Tống Kiêu cười gật đầu:
"Mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng trí nhớ của ta cũng không đến mức kém."
"Cho ta mặt mũi, trận chiến này để vào trong cổ chiến trường đi?"
Tuy rằng Tống Từ rất muốn nói vì sao phải cho ngươi mặt mũi?
Bất quá đối phương biết tới hắn như vậy cũng đại biểu cho đối phương không đơn giản.
Cho dù thế lực sau lưng hay là thực lực.
Lúc này nữ nhân cầm đầu quay lại nhìn thoáng qua Tống Từ, nói:
"Không nên nháo."
Tống Từ hừ lạnh một tiếng, đi theo nữ nhân tiến vào cổ chiến trường.
Bất quá trước khi đi, Diệp Thu Bạch còn có thể cảm giác được một ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn mình.
Lúc này Hồng Anh đi tới bên cạnh Diệp Thu Bạch, nói:
"Thật sự khó hiểu, trước đây ngươi đã đắc tội hắn ta?"
"Không có. "
Diệp Thu Bạch lắc đầu.
"Vậy ngươi phải cẩn thận."
"Đến cấp độ của bọn họ, ai lại vô cớ châm chọc kiểu này chứ?
Nếu quả thật như thế.
Quả thật chỉ là vì Diệp Thu Bạch được tàn hồn tán thành mà đố kỵ, đố kỵ đến mức không thể áp chế được, phải dùng ngôn ngữ tiến hành công kích.
Như vậy, hắn nhất định không đi được bao xa.
Tống Kiêu cười đi tới, nói:
"Được rồi, chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác chứ?"
Lúc trước bọn họ chỉ hợp tác đột phá cửa thứ hai thôi.
Diệp Thu Bạch cười nói:
"Tự nhiên có thể tiếp tục hợp tác, bất quá Tống huynh ngươi đối với Tống Từ kia..."
"Ta không biết. "
Tống Kiêu vẫn cười hì hì, hai tay vắt sau đầu nói:
"Đám người Giám Sát Thánh Điện bình thường đều không xuất đầu lộ diện, cực kỳ khiêm tốn."
"Nếu như ta biết, ta tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết, dù sao loại chuyện này nói cho các ngươi cũng không có thiệt hại gì."
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Lúc này Trình Vinh Chỉ cũng đi tới, nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói:
"Diệp huynh, giữa chúng ta còn có một trận luận bàn, cứ định ở trong cổ chiến trường luôn đi.
Nếu như gặp cùng một bí cảnh truyền thừa, đến lúc đó liền dùng trận luận bàn này để quyết định người nhận lấy, ngươi thấy như thế nào?"
Diệp Thu Bạch cười gật đầu.
"Đương nhiên rồi."
Diệp Thu Bạch vẫn có ấn tượng tốt với Trình Vinh Chỉ.
Được rồi, chúng ta cũng nên đi vào.
Nhìn bóng lưng mấy người bọn họ.
Phía sau có mấy ánh mắt lặng lẽ dời đi.
Mục đích lần này cũng không phải bọn họ, bất quá...... Nếu như có thể chiếu cố cũng không tệ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận