. . . .
Theo khí tức chỉ dẫn, không biết Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi đã đi bao lâu.
Càng đi sâu vào, kiến trúc xung quanh cũng càng ít.
Đồng thời cỗ khí tức viễn cổ kia cũng càng lúc càng nặng nề.
Cỗ khí tức này khiến Mộc Uyển Nhi cảm giác được tiên khí trong cơ thể mình lưu động nhanh hơn không ít.
Có thể nói, tu luyện ở chỗ này sẽ đạt được hiệu quả làm ít công to.
Đột nhiên, hai người Ninh Trần Tâm ngừng lại, phía trước bọn họ có một tòa tháp cao bất quy tắc.
Tháp cao có dạng uốn lượn, trông cực kỳ kỳ lạ.
Ninh Trần Tâm ngẩng đầu nhìn lên, phía trên có treo một tấm bảng không biết dùng vật liệu gì chế thành phát ra năng lượng màu đen.
Trên đó khắc ba chữ to, Hám Thiên Tháp.
Mộc Uyển Nhi cảm nhận được ba chữ to tràn ngập ý chí bất khuất, không khỏi cảm khái nói:
"Lúc ấy chủ nhân tòa tháp này phải khí phách cỡ nào mới có thể dựng nên tòa tháp, hơn nữa còn viết ba chữ."
Ninh Trần Tâm gật gật đầu:
"Thời kỳ thượng cổ có văn minh tu đạo huy hoàng rực rỡ, không biết có phải sư tôn đến từ thời kỳ thượng cổ hay không?"
Mộc Uyển Nhi buông tay:
"Không biết, nhưng với tính cách sư tôn, phỏng chừng không ai tra ra lai lịch của hắn đâu."
Ninh Trần Tâm thản nhiên cười.
"Vậy thì đúng rồi."
Vào lúc này đột nhiên khí tức viễn cổ ngưng tụ thành một bàn tay vô hình đẩy cửa lớn của Hám Thiên Tháp ra.
Cửa lớn mở rộng tựa hồ đang mời hai người Ninh Trần Tâm tiến vào.
Thấy thế, Ninh Trần Tâm mặt không đổi sắc bước tới.
Mộc Uyển Nhi ngưng trọng theo sát, lấy phù triện Mục Phù Sinh đưa ra đề phòng.
Khi qua khỏi cửa lớn, cửa lớn phía sau hai người cũng ken két đóng lại.
Đại sảnh tối đen bỗng bừng sáng vì những cây nến trên vách tường tự động bật lên.
Cả đại sảnh lập tức sáng trưng.
Nhìn xung quanh một vòng, không hề thấy có cầu thang tiến lên tầng trên.
Ngược lại từ trên xuống dưới đều thông suốt, không có chia tầng.
Từ dưới nhìn lên có thể trực tiếp nhìn thấy mái vòm của tháp.
Lúc này có một giọng nói hùng hậu vang lên.
"Có biết vì sao ta muốn gọi ngươi tới nơi này không?"
Ninh Trần Tâm bình thản, không ti tiện không siểm nịnh, lắc đầu nói:
"Không biết, kính xin tiền bối giải thích nghi hoặc."
"Những lời ngươi nói lúc trước cùng với khí tức phát ra khiến ta cảm thấy ngươi rất thích hợp trở thành người truyền thừa ý chí của Hám Thiên Viện.
Cho nên muốn cho ngươi tới nơi đây."
Ninh Trần Tâm hơi sửng sốt.
"Truyền thừa ý chí của Hám Thiên Viện?"
"Tiền bối, ta còn có chuyện muốn làm, cũng có ý chí của riêng mình."
Ninh Trần Tâm biết chuyện mình muốn làm, ý chí của hắn không phù hợp với thế giới này.
Cho nên dù hắn muốn có người chung chí hướng với mình nhưng cũng chưa bao giờ chờ đợi người như vậy xuất hiện.
Một tiếng cười vang lên.
"Ngươi đừng vội cự tuyệt, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ điều gì, tuy rằng ý nghĩ của ngươi có chút khác với Hám Thiên viện, nhưng đi về cùng một phương hướng."
"Huống hồ giao Hám Thiên Viện cho người như ngươi ta cũng yên tâm."
Ninh Trần Tâm hỏi: "Mời tiền bối nói."
"Thanh Tiêu học viện luôn cố gắng vì truyền thừa của Phàm nhân giới."
"Hoàng Thiên viện cung cấp nhân tài cho người thừa kế hoàng thất và tông môn."
"Hám Thiên Viện chúng ta tập trung những tán tu có thiên phú và những người tu đạo hàn môn.
Truyền bá lý niệm cho họ, truyền thừa cho họ, không ngừng cung cấp máu mới cho Phàm nhân giới."
"Hơn nữa, ngươi cảm giác này hay không?"
Ninh Trần khó hiểu lắng nghe tiếp.
Âm thanh trong tháp cao tiếp tục nói:
"Người đứng ở đỉnh phong đa số đều có xuất thân hàn môn, sau đó trải qua sinh tử ma luyện từng bước từng bước trèo lên."
Nghe nói như thế này, Ninh Trần Tâm tán thành gật gật đầu.
"Hám Thiên viện được thành lập vì thừa nhận điểm này, người hàn môn trải qua quá nhiều đau khổ, để cho tâm trí của bọn hắn cứng cỏi hơn những người tu đạo khác nhiều."
Ninh Trần Tâm khó hiểu hỏi:
"Nhưng thế này thì có gì tương đồng với lý niệm của ta chứ?"
"Thanh Tiêu học viện chúng ta có mục đích là giúp cho văn minh tu đạo của Phàm nhân giới trở nên hưng thịnh."
"Với tính cách và lý niệm của mình, ngươi có thể hoàn mỹ kế thừa mục đích sáng lập Thanh Tiêu học viện."
Nghe đến đây, Ninh Trần Tâm đã hiểu.
Hắn hướng tới hòa bình, cũng hướng tới sự hưng thịnh.
Muốn như vậy thì phải truyền giáo, truyền bá tư tưởng.
Âm thần bí trong tháp cao cũng nhìn trúng điểm này, nếu để Ninh Trần Tâm kế thừa ý chí của Hám Thiên viện, như vậy cũng có thể quán triệt lý tưởng của mình cho những người trong Hám Thiên viện.
Ngày sau người của Hám Thiên viện lại từ từ truyền bá lý tưởng của Ninh Trần Tâm, sẽ là một nguồn trợ lực cực kỳ to lớn!
Có thể nói, bản thân Ninh Trần Tâm không tìm được lý do cự tuyệt.
"Thiên phú và thực lực của ta có thể gánh nổi trọng trách này sao?"
"Thiên phú đầy đủ, thực lực còn cần tiếp tục trưởng thành.
Bất quá không ảnh hưởng, ta chỉ cho ngươi kế thừa ý chí, dù sao hiện tại Thanh Tiêu học viện chỉ còn lại một tòa tháp truyền thừa và ý chí thôi."
Đối với cường giả đã đến một cấp độ nhất định, nhãn lực đến một cấp độ nhất định, có lẽ không cần dùng quá nhiều khảo nghiệm để mà khảo nghiệm thiên phú này kia.
"Ngươi chỉ cần đáp ứng là được, sau khi ngươi trưởng thành sẽ trùng kiến học viện, bất kể gọi là Thanh Tiêu học viện cái tên khác, chỉ cần ngươi có thể duy trì ý chí của Thanh Tiêu học viện là được rồi."
Ninh Trần suy nghĩ một chút sau đó liền gật đầu đáp ứng.
Đúng là hắn không có lý do gì để cự tuyệt.
"Rất tốt, mỗi một ngọn nế trong tòa tháp cao này là một phần truyền thừa, sau này chỉ cần trùng kiến học viện là có thể biến nơi này thành nội tình."
"Đồng thời ta cũng hy vọng ngươi có thể đưa Thanh Tiêu học viện tiến vào Lục giới viện bỉ, tái hiện Thanh Tiêu chi danh."
"Lục giới viện bỉ sao?"
Hình như nhận ra nghi vấn của Ninh Trần Tâm, âm thanh âm trong tháp tiếp tục vang lên:
"Mỗi một giới đều có địa phương như Thanh Tiêu học viện, Lục giới viện bỉ cung cấp cho các học viện của các giới một nơi để luận bàn."
Không chỉ tăng thêm tri thức mà còn có thể tăng cường lòng tự tin của mỗi giới, thứ hạng càng cao càng có cơ hội nhận được tài nguyên không tầm thường.
Phải biết rằng lúc trước Phàm nhân giới chúng ta chỉ đứng sau Thần giới, xếp thứ hai trong Lục giới viện bỉ.
"Lúc ấy Phàm nhân giới huy hoàng đến vậy?"
Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi liếc mắt nhìn nhau.
"Được rồi, Hám Thiên Viện giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể kế thừa."
"À đúng rồi, hẳn là tòa tháp cao này có thể trợ giúp ngươi lúc chiến đấu."
Ninh Trần Tâm chắp tay nói:
"Đa tạ tiền bối, còn không biết danh húy của tiền bối."
"Ta? Danh hiệu Hám Thiên, hẳn là sư tôn của ngươi biết ta."
"Sư tôn?"
Ninh Trần Tâm sửng sốt.
Người này lại biết sự tồn tại của sư tôn.
Ninh Trần Tâm muốn hỏi thêm nhưng khí tức đã hoàn toàn tiêu tán.
Xem ra chỉ là một luồng ý niệm.
. . .
Bên kia, rốt cuộc đám người Hồng Anh cũng gặp được hai người còn lại của Giám Sát Thánh Điện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận