Mục Phù Sinh nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy bốn bức tường và thậm chí cả mái vòm đều được dán đầy phù triện.
Những phù triện này đều đạt đến Tổ Cảnh đỉnh, phỏng chừng có hàng ngàn tờ.
Uy lực khi tất cả bùng nổ cùng lúc có thể nói là vô hạn tiếp cận cảnh giới Bán thần.
Lúc này một số phù triện dưới chân nam tử bạo phát phá đánh toàn bộ đòn tấn công của Mục Phù Sinh.
Ngay sau đó hắn nhìn Mục Phù Sinh, cười lạnh nói:
"Lúc đó ta thấy không cần thiết, dù sao cũng có cấm chế hạn chế tu vi ở Tổ Cảnh trung kỳ, ta có thể tùy tiện giải quyết những kẻ xông vào lăng mộ.
Nhưng cũng vì buồn chán, trong trăm vạn năm qua ta đã khắc dấu một số phù triện để phòng ngừa bất trắc, giờ xem ra đến lúc phát huy tác dụng rồi".
Sắc mặt Mục Phù Sinh lập tức trở nên "ngưng trọng" hơn, hắn nói:
"Nhiều... nhiều phù triện như vậy, ngươi không sợ liên lụy đến chính mình sao?"
"Ha ha ha ha!"
Dường như nhìn ra được sự "kinh hoảng" của Mục Phù Sinh, nam tử đắc ý cười lớn:
"Ngươi cho rằng ta bố trí phù triện mà không có biện pháp bảo vệ mình sao? Giờ ngươi nên lo cho chính mình thì hơn".
"À, còn một chuyện nữa, tất cả phù triện ở đây đồng thời bùng nổ, e rằng những người trong mê cung phù triện cũng sẽ bị tiêu diệt, bên trong không có người mà ngươi quan tâm chứ?"
Mục Phù Sinh không chút do dự nói: "Không có".
"Thế thì hơi đáng tiếc, nếu không chúng ta còn có thể chơi những trò chơi khác, dù sao bị nhốt ở nơi quỷ quái này trong thời gian dài đằng đẵng, cực kỳ buồn chán."
Nam tử khẽ thở dài.
Lúc này, Mục Phù Sinh lại cười nói:
"Ồ? Không biết tiền bối muốn chơi trò gì?"
Nam tử đột nhiên nhìn Mục Phù Sinh thật kỹ, cười khẩy nói:
"Ngươi còn muốn kéo dài thời gian sao? Mặc dù ta thấy ngươi kéo dài thời gian cũng vô dụng, nhưng tốt nhất là nên chém ngươi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn".
Nói xong, nam tử vung tay, toàn bộ phù triện bắt đầu bừng sáng.
Đồng thời lực lượng thần hồn của nam tử hóa thành một bình chướng vây lấy Mục Phù Sinh.
"Nếu như ở trăm vạn năm trước, có lẽ ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử quan môn, đáng tiếc..."
Nam tử tỏ vẻ tiếc tài, chậm rãi lắc đầu, sau đó búng tay một cái.
Tất cả phù triện bùng nổ!
Từng luồng hơi thở hủy thiên diệt địa dâng trào trong khoảnh khắc.
Âm thanh biến mất hết, bóng người bị nuốt chửng.
Ánh sáng trắng xóa chói mắt mang theo khí tức diệt thế tràn ngập một thất.
Như thể muốn xóa sạch tất cả mọi sự vật!
Ánh sáng trắng xâm thực kéo dài trong thời gian một nén nhang mới bắt đầu tắt dần.
Đầu tiên có một bình chướng hiện lên, bên trong bình chướng, sắc mặt nam tử vô cùng khó coi xen lẫn kinh hãi nhìn chằm chằm phía trước.
Mặc dù mắt thường không nhìn thấy nhưng thần thức của hắn có thể dò xét được.
Xung quanh Mục Phù Sinh có lớp lớp lá chắn phòng ngự chồng chất.
Lá chắn dày tới mức như một cái mai rùa khổng lồ bao bọc Mục Phù Sinh, phỏng chừng có mấy ngàn lớp.
Theo ánh sáng trắng tan biến, từng lớp lá chắn cũng bắt đầu vỡ ra.
Mục Phù Sinh ở bên trong tự nhiên không hề hấn gì.
Đồng thời vị trí Mục Phù Sinh đứng cũng chính là chỗ đặt phù triện mê cung, chỉ cần phù triện không bị phá hủy thì Diệp Thu Bạch và những người khác bên trong cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
"Sao ngươi lại có nhiều phù triện phòng ngự Tổ Cảnh đỉnh như thế?"
Chẳng lẽ ngươi cũng bị nhốt trăm vạn năm sao?
Gương mặt nam tử vô cùng khó coi, thậm chí có chút vặn vẹo.
Vậy mà vẫn không giải quyết được người này, quả thực quá phi lý.
Phải biết rằng là hàng ngàn phù triện sát phạt Tổ Cảnh đỉnh phong bùng nổ cùng lúc.
Mục Phù Sinh nhún vai.
"Khi rảnh rỗi ta chỉ khắc dấu một ít thôi."
Nam tử nhíu mày, nhưng khi hắn há miệng muốn nói gì đó thì Mục Phù Sinh đã lao về phía hắn.
Hắn nhanh chóng vung phù bút, Mục Phù Sinh lập tức ném ra một tờ phù triện.
Phù triện biến thành một tia lôi đình cắt đứt động tác của nam tử, hắn chỉ có thể dùng lực lượng thần hồn ít ỏi còn lại để phòng ngự.
Đồng thời thúc giục hàng ngàn phù triện Tổ Cảnh đỉnh, cần phải tiêu hao bao nhiêu lực lượng thần hồn rồi?
Chắc chắn là một lượng khổng lồ.
Có thể nói, giờ khắc này nam tử đã rơi vào trạng thái suy yếu.
Khi lôi đình rơi vào lá chắn do lực lượng thần hồn ngưng tụ, nó xuyên thủng lá chắn.
Cánh tay của nam tử cũng bị lôi đình bao phủ, tan biến trong chớp mắt!
Nam tử hoảng hốt, rốt cuộc trong mắt hắn cũng xuất hiện sự sợ hãi.
"Đừng diệt ta, ta sẽ đưa phù bút này cho ngươi! Còn cả nơi cất giấu bảo vật trong lăng mộ này, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết!"
"Hơn nữa, nếu không có ta, ai có thể giải được phù triện mê cung?"
Khi hắn nói xong những lời này thì Mục Phù Sinh đã áp sát.
Lòng bàn tay có sáu loại thượng cổ thần lôi lưu chuyển trực tiếp ấn vào ngực nam tử.
Lôi đình vốn khắc chế thần hồn.
Huống hồ lực lượng thần hồn lực của nam tử đã gần cạn kiệt, hắn căn bản không có khả năng phản kháng.
Thần hồn nhanh chóng tan rã...
Nam tử dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Mục Phù Sinh cầm lấy phù bút Bán Thần, nhàn nhạt nói:
"Ngươi chết rồi ta sẽ không lấy được phù bút sao?
Nơi cất giấu bảo vật ngươi nói cho ta biết ta cũng không dám đi, lỡ như ngươi dẫn ta vào chỗ chết thì sao?"
"Còn về việc phá giải phù triện mê cung... cũng không khó lắm nha."
Mục Phù Sinh khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn phù triện có những đường nét cực kỳ tỉ mỉ này, trên một tờ giấy nhỏ mà có tới hàng vạn đường nét, cực kỳ phức tạp.
Nhưng đối với Mục Phù Sinh mà nói, hắn vẫn có thể giải quyết.
Hắn liền sử dụng phù bút Bán Thần cắt ngang các giao điểm trên phù triện.
Trong nháy mắt, lực lượng phù triện phát ra bắt đầu mất cân bằng, từng luồng lực lượng tản ra ngoài.
Theo ánh sáng bừng lên, có từng bóng người được truyền tống xuất hiện trở lại.
Trong đó có cả Diệp Thu Bạch, Cửu Bạch Lộ và những người khác.
Thấy bọn họ không sao, Mục Phù Sinh khẽ thở phào, sau đó đi tới.
"Đại sư huynh".
Còn Cửu Bạch Lộ thì Mục Phù Sinh không thèm nhìn một cái.
Diệp Thu Bạch tiến lên vỗ vai Mục Phù Sinh, nhìn quanh một vòng rồi truyền âm nói:
"Giải quyết rồi sao?"
Mục Phù Sinh gật đầu.
Đàm Tông Chiếu cũng kinh ngạc nhìn Mục Phù Sinh.
"Mục huynh? Không phải có một tên phù sư Tổ Cảnh đỉnh phong sao? Hắn đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị ngươi..".
Mục Phù Sinh cười xua tay, nói:
"Lúc ta đến không có ai, chỉ là phá giải phù triện này mất khá nhiều thời gian thôi."
Chỉ có Cửu Bạch Lộ là liên tục nhìn Mục Phù Sinh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nàng như đã biết đáp án nhưng không có nói ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận