. . . .
Ba người Lục Trường Sinh tự nhiên là nhóm đầu tiên đến Tổ Đế vực.
Hoàng Thiên nói:
"Chung quanh có rất nhiều thám tử."
Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Chắc chắn là người từ các thế lực Thần Chủ khác tới nắm bắt tình hình.
Lục Trường Sinh nhìn về phía Liễu Tự Như, nói:
"Không phải ngươi nói Ám Vực biết đến đầu tiên sao?"
Liễu Tự Như trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói:
"Đại lão, ta nói chính là nhóm đầu tiên, dùng mạng lưới tình báo của Ám Vực tìm hiểu tin tức, Ám Vực tự nhiên cũng sẽ dùng tin tức này giao dịch với các thế lực Thần Chủ đang như hổ rình mồi chực chờ Không gian chi tâm nha."
"Sinh ý tốt như thế này, sao Ám Vực có thể không làm chứ."
Hiện tại, người giới vực vĩ độ cao chú ý đến chuyện gì nhất?
Tự nhiên là chú ý tới Không gian chi tâm rồi.
Như vậy Ám Vực mà có được manh mối.
Chắc chắn sẽ kiếm các thế lực cấp Thần Chủ để làm giao dịch.
Chỗ tốt lấy được từ các thế lực cấp Thần Chủ chắc chắn sẽ không quá kém.
"Huống hồ, tin tức này cũng không có ràng buộc nói cho mình Lục tiền bối ngươi nha, còn chưa thấy đủ?"
Lục Trường Sinh âm dương quái khí nói:
"Đúng đúng đúng, tên Đổng Di kia nói cho ngươi đi?
Tuy rằng bên ngoài không hề đòi thù lao, nhưng trên thực tế cũng tương đương với ta thiếu Ám Vực một ân tình?"
"Thứ này càng thêm khó hoàn lại so với thù lao gì đó?"
Liễu Tự Như ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:
"Manh mối về Không gian chi tâm quá mức quý giá, Ám Chủ làm như vậy ta cũng không có cách nào khác, dù sao cũng chỉ là một tiểu binh dưới trướng Ám Chủ thôi."
"Mượn mạng lưới tình báo của Ám Vực tìm hiểu Không gian chi tâm, sao có thể không khiến Ám Chủ không biết chứ?"
Lục Trường Sinh không kiên nhẫn phất phất tay nói:
"Được được, đừng ồn ào, che giấu hơi thở cho tốt, thừa dịp quan chủ lực của đối phương còn chưa tới điều tra một vòng đi."
Liễu Tự Như gật gật đầu mang theo Lục Trường Sinh cùng Hoàng Thiên hướng tới địa phương phát hiện dấu vết của Không gian chi tâm.
Bên trong Tổ Đế vực.
Cả ba di chuyển cực kỳ nhanh.
Chung quanh có cát màu vàng che lấp bóng dáng.
Nếu có người tu đạo bình thường liếc mắt nhìn thì sẽ không nhìn thấy rõ gì cả.
Lọt vào trong tầm mắt chỉ là một mảnh màu vàng.
Đúng như lời tiên sinh nói.
Hiện giờ Tổ Đế vực là một mảnh hoang vu.
Mặt đất rạn nứt bị bụi đất che lấp, từng trận cuồng phong nổi lên cuốn cát vàng không ngừng bay vào không trung.
Ngoài ra chẳng còn màu sắc nào khác điểm xuyết.
Rất khó tưởng tượng được đại chiến phát sinh ở Tổ Đế vực có quy mô lớn bao nhiêu mà có thể hủy diệt một vực đến trình độ này. . . . . .
Ngay cả linh khí ở Tổ Đế vực này cũng cực kỳ loãng, gần như không có!
Có thể nói, nếu ở chỗ này khởi xướng xung đột.
Cần phải chú trọng chuyện linh khí trong cơ thể tiêu hao.
Đương nhiên.
Lục Trường Sinh, Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như không cần lo lắng vấn đề này.
Lục Trường Sinh thì không cần phải nói, linh khí trong cơ thể hắn giống như dùng mãi không cạn.
Hoàng Thiên có được năng lực đặc thù từ Niết bàn chi hỏa.
Còn Liễu Tự Như thì có được đan dược do Trường Sinh cung cấp.
Đan dược chất chồng như núi nhỏ, tới hàng trăm hàng ngàn viên, có thể ở chỗ này toàn lực đánh suốt mấy năm cũng được. . . . . .
Sau khi tới được vị trí.
Liễu Tự Như nói:
"Người Ám Vực phát hiện dấu vết ở chỗ này."
Lục Trường Sinh gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Tức khắc, không gian quanh thân Lục Trường Sinh bắt đầu vặn vẹo!
Ngay sau đó có từng sợi không gian đạo tắc giống như con rắn nhỏ nhau chui vào không gian chung quanh.
Lục Trường Sinh mở mắt ra, nói:
"Xem ra Không gian chi tâm rất xảo trá nha."
Nghe lời Lục Trường Sinh nói, Hoàng Thiên nhíu mày:
"Ngươi nói là không gian chi tâm có ý thức của mình sao?"
"Thần vật tới cấp độ như Không gian chi tâm sao có thể không có ý thức chứ?"
Lục Trường Sinh trả lời:
"Hình như là vì phòng ngừa cường giả tinh thông không gian đạo tắc dò xét nên Không gian chi tâm trực tiếp phân tán hơi thở của mình tới nhiều vị trí trong không gian ở Tổ Đế vực."
"Mà các địa phương có hơi thở của Không gian chi tâm đều tương đồng, ngay cả ta cũng không cách nào phát hiện đâu là thật trong thời gian ngắn."
"Đương nhiên những hơi thở này cũng cực kỳ ẩn nấp, nếu không phải tinh thông không gian đạo tắc thì khó có thể phát hiện, cũng không bài trừ thế lực khác có loại người này tồn tại. . . . . ."
Liễu Tự Như vội vàng hỏi:
"Vậy nên làm sao bây giờ?"
"Phỏng chừng qua một lúc nữa người từ các thế lực cấp Thần Chủ cũng tới."
Lục Trường Sinh suy nghĩ chút, ngay sau đó cười nói:
"Một khi đã như vậy, cho bọn hắn một phần đại lễ trước."
Đại lễ?
Nhìn nụ cười xấu xa xuất hiện trên mặt Lục Trường Sinh.
Hoàng Thiên và Liễu Tự Như bắt đầu đau lòng thay cho những thế lực đó. . . . . .
Bình thường mà Lục Trường Sinh tươi cười kiểu này.
Có nghĩa là hắn chuẩn bị chơi xấu. . . . . .
. . . . . .
Quả nhiên.
Không bao lâu sau.
Lục Trường Sinh liền không gian đạo tắc chi lực của mình.
Bày ra mười tám vị trí có không gian chi lực cường đại ở Tổ Đế vực!
Dù sao chưa có người nào từng gặp được Không gian chi tâm.
Chắc chắn tất cả đều không biết không gian chi tâm có hơi thở như thế nào, bộ dáng ra làm sao.
Chỉ cần làm cho mấy chỗ tràn ngập không gian chi lực khổng lồ là tốt rồi.
Lục Trường Sinh ở mười tám vị trí rót vào một cỗ gian chi lực vô cùng khổng lồ.
Một cỗ không gian chi lực không lồ thôi đã làm cho Hoàng Thiên và Liễu Tự Như cảm thấy khiếp sợ!
Huống hồ còn liên tiếp bày ra mười tám cỗ tương tự!
Mười tám địa phương phân bố khắp Tổ Đế vực.
Mỗi một chỗ đều cách xa nhau khá xa.
Như vậy mới có thể giữ chân đối phương trong thời gian dài.
Cho Lục Trường Sinh có đủ thời gian tìm ra vị trí của Không gian chi tâm.
Đương nhiên, nếu có thể trực tiếp mang Không gian chi tâm đi thì không thể tốt hơn. . . . . .
Làm xong hết thảy chuyện này, Lục Trường Sinh chỉ tốn thời gian một nén nhang mà thôi.
Lục Trường Sinh vỗ vỗ tay, thở ra một hơi nói:
"Mệt quá nha."
Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như nhìn vẻ mặt sáng láng, hồng nhuận của Lục Trường Sinh.
Ngay cả hơi thở đều cực kỳ vững vàng.
Nào có bộ dáng của một người mệt mỏi?
Sau đó cảm nhận được mười tám chỗ có không gian chi lực bùng nổ thì kinh hãi không thôi.
Rốt cuộc còn có bao nhiêu phần thực lực chưa bại lộ ra nữa. . . . . .
"Được rồi."
Lục Trường Sinh nhìn về phía Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như, nói:
"Các ngươi lấy ra trận pháp ngăn cách hơi thở và phù triện phòng ngự bên trong túi gấm ra, giúp ta canh chừng chung quanh."
Nói xong liền lo tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Dùng không gian chi lực bắt đầu dò xét không gian ở Tổ Đế vực, xem rốt cuộc có chỗ nào khác lạ.
Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như làm theo lời hắn.
Nhìn cường độ của trận pháp ngăn cách và phù triện phòng ngự.
Liễu Tự Như lại hết chỗ nói. . . . . .
"Không phải chứ, dùng đồ chơi này mà còn kêu chúng ta canh chừng nữa?"
Hoàng Thiên cười khẽ một tiếng, lặng yên cảm ứng chung quanh nói:
"Được rồi, đừng oán giận, nếu hắn nói như vậy thì cứ làm theo đi, nếu không thì hắn cũng sẽ không an tâm."
Liễu Tự Như bất đắc dĩ thở dài.
Nếu ta mà có thực lực cường đại như vậy thì đã sớm xưng bá cả ba vĩ độ rồi.
Lục tiền bối thật sự lãng phí một thân thực lực của mình nha. . . . . .
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận