. . . .
Lại hai ngày trôi qua.
Quân đội mênh mông cuồn cuộn của Tà Ma Vực đột kích, xâm nhập vào bình nguyên.
Nhưng điều khiến đại quân Tà Ma Vực cảm thấy kỳ quái chính là không có tướng sĩ thủ tường thành, không có quân chống đỡ bọn họ!
Chẳng lẽ có âm mưu gì?
Bất quá dù như thế nào cũng không thể lui về phía sau.
Trong tình huống không có trở ngại và nhanh chóng đẩy mạnh, tường thành nhanh chóng nổ nát, nhìn thấy vô số doanh trướng phía sau đã không còn nửa điểm khí tức.
Tất cả quân lính Tà Ma Vực đều choáng váng.
Đây là tình huống gì?
Phía trên, Ma Thần và Tà Chủ nhìn cảnh này cũng khẽ nhíu mày.
"Xem ra bọn họ cũng không ngốc..."
Tà Chủ lập tức vung tay ra lệnh:
"Đã như vậy, tiếp tục tiến tới!"
Nhìn đại quân Tà Ma Vực rời khỏi cổ chiến trường, bên trong vô tận hải vực có một tiếng thở dài không ai có thể nghe được.
"Hy vọng lần này Phàm nhân giới có thể vượt qua kiếp nạn..."
Sau đó phần đuôi lớn vốn nâng cổ chiến trường bắt đầu cuộn lấy toàn bộ cổ chiến trường sau đó kéo vào sâu bên trong vô tận hải vực!
. . . .
Cửu U Minh Phủ là một mảnh thiên địa mờ nhạt, tràn ngập tĩnh mịch, trong một đại điện lơ lửng trên nước Hoàng Tuyền.
Sau khi tiến vào trong đại điện, căn bản không cách nào nhìn thấy vách tường chung quanh, ngẩng đầu nhìn cũng không có thấy mái vòm!
Giống như đang ở trong một bình nguyên rộng lớn bên ngoài đại điện.
Ở địa phương trông rộng lớn này có chín người đang đứng.
Trong đó bao gồm cả Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc là người cuối cùng tiến vào, khi Tiểu Hắc tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt của tám người còn lại.
Nhìn thấy tám người này đứng cùng một chỗ, Tiểu Hắc cũng không có phản ứng, trực tiếp ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao hiện tại Phàm nhân giới còn đang trên bờ vực hủy diệt, sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội còn đang ở tiền tuyến liều chết chiến đấu, hắn thì lại tới tham gia tranh đoạt vị trí Minh Chủ.
Chuyện này khiến Tiểu Hắc khó mà tĩnh tâm.
Lúc này Tiểu Hắc đột nhiên mở mắt, nhìn thấy trước mặt mình có một nam tử.
Nam tử treo nụ cười trên mặt, trông hòa hòa khí khí, dáng vẻ như rất dễ chung đụng, thế nhưng sâu trong mắt lại ẩn giấu sự kiêu ngạo.
Nam tử nhìn Tiểu Hắc, cười ha hả nói:
"Ta đến từ Hỗn Độn giới, không biết các hạ đến từ giới nào?"
Hỗn Độn Giới, một trong sáu giới.
Đương nhiên Tiểu Hắc không biết, bất quá hắn bây giờ hắn cũng không có tâm tư hỏi thăm Hỗn Độn giới này là địa phương nào.
Lòng vốn đang xao động, tham gia tranh đoạt mà có người đến đáp lời thế này, cũng không cần cho mặt mũi, Tiểu Hắc lạnh lùng nói:
"Lăn!"
Tiểu Hắc cũng không có che dấu lời mình.
Điều này cũng làm cho tám người đang lặng lẽ quan sát tình huống chú ý.
Không ngờ sau khi nam tử sửng sốt một chút cũng không có tức giận, chỉ cười ha hả nói:
"Ta cũng không có ác ý, bất quá nếu như ngươi có chuyện gì không rõ có thể hỏi ta bất cứ lúc nào."
Nói xong nam tử xoay người rời đi.
Những người còn lại thấy thế cũng cười lạnh nói:
"Là một tên thể tu sao? Trông mới đạt tới nửa bước Thần Đế cảnh, cảnh giới không tính là cao nhưng điệu bộ lại rất cao."
"Bất quá ta có chút buồn bực, tuy rằng khảo hạch người thừa kế Cửu U Minh Phủ không nhìn cảnh giới, nhưng cảnh giới không cao cũng đại biểu một phần thiên phú, người như thế này làm sao có thể tham dự khảo hạch chứ?"
Không sao cả, có thêm một người thế này cũng giảm chút độ khó.
Chỉ có nam tử kia như có điều suy nghĩ, không có tham gia bàn luận.
Lúc này, có âm thanh không biết từ nơi nào truyền ra.
"Không nói chúc mừng, chờ có người trong các ngươi trở thành người thừa kế duy nhất cho vị trí Minh Chủ lại nói."
"Vòng khảo hạch thứ nhất, Quỷ môn quan, các ngươi có thể bắt đầu!"
Không giới thiệu nhiều, cũng mặc kệ người tham dự có biết làm thế nào để thông qua khảo hạch hay không.
Sau khi âm thanh biến mất, cảnh tượng chung quanh bọn họ bắt đầu trở nên mông lung, đại lượng sương trắng bắt đầu bao bọc mọi người.
Sương trắng tựa hồ không đơn giản, chỉ hít vào một ngụm liền cảm nhận được băng hàn chi ý, giống như muốn đóng băng lục phủ ngũ tạng!
Sương trắng phiêu tán, mọi người nhìn về phía trước.
Trong lúc mơ hồ, có một cổng vòm thật lớn xuất hiện phía trước, ẩn hiện trong màn sương.
Phía trên có ba chữ to cứng cao hữu lực "Quỷ môn quan"!
Lúc này Tiểu Hắc cũng đứng dậy ngẩng đầu nhìn.
Xem ra đây chính là khảo nghiệm thứ nhất.
Tiểu Hắc không có tâm tư quan sát tình huống này kia, sắc mặt trầm thấp trực tiếp bước nhanh về phía Quỷ môn quan.
Hắn không muốn trì hoãn một chút thời gian nào, chỉ muốn nhanh chóng vượt qua các khảo nghiệm sau đó trở lại Phàm nhân giới.
Cho dù không biết có thể vượt qua hay không...
Lúc mọi người còn đang quan sát tình huống nhìn thấy Tiểu Hắc đột nhiên hành động, đều có chút kinh ngạc.
"Cứ như vậy đi qua?"
"Đây là gấp gáp chịu chết sao?"
"Quỷ môn quan chính là một trong những vật tiêu chí của Cửu U Minh Phủ, bước vào Quỷ môn quan từ nay về sau không còn liên quan đến dương gian nữa, những lời này cũng đủ để chứng minh mức độ nguy hiểm của nó..."
"Không sao cả, đi thì đi, vừa vặn để cho chúng ta nhìn xem rốt cuộc tình huống thế nào, coi như phát huy tác dụng."
Nam tử kia nhìn thấy cảnh này, muốn đi về phía Tiểu Hắc... Nhưng vừa mới tiến lên một bước lại thu chân, vuốt cằm qua sát.
Hắn muốn xem Tiểu Hắc rốt cuộc có bản lĩnh gì... Mà có thể để hai vị trưởng lão cao tầng Cửu U Minh Phủ tự mình hộ tống đến đây.
Có lẽ những người khác không nhìn thấy nhưng nam tử lại tận mắt nhìn thấy.
Nói loại người này không có thiên phú đặc thù, hắn không tin.
Về phần phía sau có thế lực gì?
Từ khi nào mà Cửu U Minh Phủ cần nhìn thế lực phía sau đối phương?
Ánh mắt người tham gia đều tập trung vào Tiểu Hắc.
Chỉ thấy Tiểu Hắc căn bản không có chút do bước thẳng vào Quỷ môn quan.
Khi vừa bước vào, Tiểu Hắc lập tức phát hiện điểm không thích hợp.
Chỉ thấy dưới chân của hắn có thêm một tầng băng dày bao bọc, đông cứng!
Tầng băng này còn đang nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Tiểu Hắc nhíu mày muốn nhấc chân tránh thoát nhưng lại không cách nào nhúc nhích.
Chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, bất luận dùng lực thế nào cũng không nhúc nhích...
Rất nhanh, băng dày đã bao trùm toàn bộ thân thể Tiểu Hắc, chung quanh tràn ngập hàn khí, Tiểu Hắc hóa thành một băng điêu...
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, biểu tình đều ngưng trọng.
Tựa hồ, có chút quỷ dị......
Mà Tiểu Hắc bị vây trong lớp băng cũng bắt đầu cảm thấy ngưng trọng, trận khảo nghiệm này không phải tùy tiện gấp rút là có thể thông qua, không cẩn thận sẽ mất mạng!
Sau khi bị băng dày bao trùm, huyết mạch toàn thân Tiểu Hắc như bị đóng băng theo.
Đáng sợ hơn nữa là...
Từng luồng hàn khí tràn vào thân thể, đang muốn cướp đoạt thần hồn của hắn!
Muốn kéo thần hồn của hắn kéo ra khỏi thân thể!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận