. . . .
"Ngươi tu luyện Long chi trảo cho ta xem."
Trong doanh trướng, Tiểu Hắc chỉ đạo Nhạc Tuần.
Nhạc Tuần vốn có vô số đan dược trân quý trị liệu dùng để áp chế ám tật, hơn nữa những năm gần đây rất ít sử dụng Long chi trảo cho nên chỉ sử dụng Hắc Viêm Hỏa Đan ba lần đã thành công giải quyết ám tật.
Hiện giờ chỉ cần tiếp tục tu luyện Long chi trảo rồi bức hỏa độc ra là được.
Nhạc Tuần nghe vậy làm theo.
Tu luyện Long chi trảo chính là tu luyện một luồng long khí, long khí bá đạo không ngừng tuần hoàn trong cánh tay, chỉ cần khống chế tốt hướng đi của long khí, để long khí du tẩu qua các nơi mà hỏa độc lắng đọng là có thể bức ra.
Việc Tiểu Hắc muốn làm chính là chỉ đạo Nhạc Tuần dẫn dắt long khí.
Một canh giờ sau, long khí bức ra một phần hỏa độc, Nhạc Tuần thở dài một hơi lau mồ hôi lạnh trên mặt, vội chắp tay nói:
"Đa tạ thống lĩnh.
Tiểu Hắc gật đầu, lập tức nhìn về phía các thuộc hạ đang huấn luyện ngoài doanh trướng, khẽ nhíu mày.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đã ba ngày trôi qua rồi.
Cái gọi là nhiệm vụ thống lĩnh vẫn chưa được phát hành.
Hình như đoán được ý nghĩ của Tiểu Hắc, Nhạc Tuần ở bên cạnh cũng có chút khó hiểu nói:
"Theo lý thì nhiệm vụ thống lĩnh sẽ được đưa ra vào hôm sau, thế mà ba ngày rồi vẫn không có động tĩnh, thật sự không bình thường.
Xem ra đã khiến cao tầng hoài nghi.
Tiểu Hắc cũng không ngốc, bất kể là che dấu thực lực hay còn thuần thục Long chi trảo.
Ma Vương cấm quân cực kỳ mẫn cảm với thân phận bối cảnh và độ trung thành, phỏng chừng phát ra nhiệm vụ cũng sẽ dùng để khảo nghiệm độ trung thành và điều tra là chính.
Giữa trưa, sau khi kết thúc huấn luyện.
Đại thống lĩnh tự mình tiến vào trong doanh trướng.
"Hắc Mộc thống lĩnh, xem ra ngươi huấn luyện cấp dưới cũng ra hình ra dạng, nhanh chóng để cho thuộc hạ quy phục."
Chỉ thấy đại thống lĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Tiểu Hắc chắp tay nói:
"Đại thống lĩnh quá khen, vậy nhiệm vụ thì sao?"
"Ngươi đã bảo thuộc hạ phục tùng, vậy ngươi tự đi thực hiện nhiệm vụ là được."
Nhạc Tuần liếc mắt, trong lòng nghi hoặc.
Bình thường là mang theo cấp dưới tiến hành nhiệm vụ đoàn thể, làm sao có thể biến thành nhiệm vụ cá nhân?
Đại thống lĩnh ném ra một tập tư liệu, Tiểu Hắc nhận lấy mở ra xem.
Bên trong ghi chép tin tức về nhân vật.
Hơn nữa người này cũng từng xuất hiện trong mảnh vỡ trí nhớ của hắn.
Là chủ trận pháp sư Thương Ẩn đã từng bố trí trận pháp cho Ma Vương Vực, tuy rằng thực lực chỉ có Thần Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng lại có thể bố trí ra trận pháp nửa bước Thần Chủ!
Có lẽ bởi vì một ít trận pháp cần Thương Ẩn chủ đạo nên tên trận pháp sư này mới bị Ma Kỷ giết người diệt khẩu.
Đại thống lĩnh tập trung quan sát Tiểu Hắc, đáng tiếc không có nhìn ra bất kỳ biến hóa nào, tiếp tục nói:
"Hắc Mộc thống lĩnh, chuyện ngươi cần làm có chút khó khăn, có hai phương thức hoàn thành, thứ nhất chính là moi ra cách khởi động trận pháp trong miệng hắn, nếu như không được thì đánh chết tại chỗ."
"Hả?"
Nhạc Tuần khó hiểu hỏi:
"Không phải cao tầng nói nói không muốn đánh chết Thương Ẩn sao? Sao bây giờ..."
Đại thống lĩnh nhìn thoáng qua Nhạc Tuần, giải thích:
"Hắn vẫn không phối hợp, sự kiên nhẫn của Ma Chủ đã hết cho nên quyết định chém giết."
Nhạc Tuần có chút do dự nhưng cũng chỉ có thể thở dài.
Đại thống lĩnh nhìn về phía Nhạc Tuần, nghiêm túc quát:
"Ta biết ngươi sùng kính ai, nhưng ở trước mặt người ngoài nhất định không nên biểu hiện ra, hiểu chưa?"
Nhạc Tuần ở phương diện thống lĩnh hay phương diện thiên phú đều là nhân tài hiếm có.
Đại thống lĩnh không muốn để cho hắn xảy ra chuyện.
Tiểu Hắc nhìn thoáng qua Nhạc Tuần, sau đó thu hồi quyển trục, cố ý hỏi:
"Thực lực người này thế nào?"
Đại thống lĩnh cười cười nói:
"Không bằng Nhạc Tuần, vậy chắc chắn cũng không bằng ngươi, bất quá ngươi phải cẩn thận với trận pháp của hắn."
Tiểu Hắc gật đầu.
Sau đó hắn nhìn sang Nhạc Tuần, nói:
"Thời gian này ngươi quản lý thuộc hạ chờ ta trở về.
Nói xong liền rời đi.
Đại thống lĩnh nhìn bóng lưng Tiểu Hắc rời đi, hai mắt híp lại, yên lặng một lúc lâu.
Nhạc Tuần cảm thấy đại thống lĩnh đối xử với Hắc Mộc không quá bình thường, bất quá nghĩ không ra đành phải từ bỏ.
......
Bên cạnh Ma vương chủ thành là một tiểu viện trong rừng, rừng cây vây quanh tiểu viện, từng cây dương liễu rủ xuống tường viện.
Từ trong tiểu viện có từng luồng khói bếp lác đác bốc lên.
Rất an tĩnh, chỉ có gió nhẹ phất qua cây dương liễu, cành lá xào xạc rung động làm cho trong lòng người ta không khỏi bình tĩnh.
Chỉ là trong sự an tĩnh này lại có sát cơ ẩn hiện.
Tiểu Hắc đi trên con đường nhỏ trong rừng, mỗi một bước đều giẫm lên một tảng đá xanh, có lúc hắn chậm lại, có lúc sẽ đi đường vòng.
Nhìn qua không khác đi đường bình thường lắm, nhưng lộ tuyến của Tiểu Hắc lại hoàn mỹ tránh được sát cơ.
Nếu hắn đi theo một đường thẳng có lẽ sẽ lâm vào trong sát trận.
Không lâu sau Tiểu Hắc liền đến tiểu viện, hắn tiến tới gõ cửa viện.
Bang bang......
Cửa viện tự động mở ra, có tiếng nói từ bên trong truyền ra.
"Vào đi."
Trong giọng nói xen lẫn sự kinh hỉ cùng với kinh ngạc.
Tiểu Hắc tiến vào bên trong chỉ thấy một lão giả tóc trắng xoá đang đốt lửa, không biết đang nấu cái gì mà tản ra từng đợt mùi thơm ngát.
Lão giả nhìn Tiểu Hắc, khuôn mặt kinh nghi bất định, nói:
"Biết cách hoàn mỹ tránh khỏi trận pháp của lão phu chỉ có hai người, có một người ở trong Ma ngục, còn một người không rõ tung tích, ngươi là ai?"
Tiểu Hắc không trả lời mà nhìn chung quanh.
Lại nghe lão giả khoát tay nói:
"Chung quanh không có tai mắt nào khác."
Là một tên trận pháp đại sư có thể bố trí trận pháp nửa bước Thần Chủ, nếu như không phải cường giả Thần Chủ cảnh đích thân tới làm sao có thể tránh được tai mắt của lão giả? Lại có người nào có thể thừa nhận trận pháp của Thương Ẩn công kích?
Cho nên Ma Kỷ cũng chỉ có thể phái người ở ngoài rừng canh giữ, khiến cho hắn không cách nào rời đi.
Nghe vậy, Tiểu Hắc gật đầu, ánh mắt cũng có sự biến hóa vào giờ khắc này.
Từng tia huyết mạch lực cùng với ma khí đen nhánn lượn lờ chung quanh thân thể!
Thấy một màn như vậy, đồng tử lão giả đột nhiên co rút lại, lập tức "Phù phù" một tiếng quỳ xuống tươi cười, hai mắt rưng rưng, cao giọng nói:
"Thuộc hạ Thương Ẩn tham kiến Ma Chủ bệ hạ!"
Tiểu Hắc khẽ giơ tay, ma khí nâng lão giả lên, sau đó lắc đầu nói:
"Hiện giờ ta còn chưa phải là Ma Chủ."
"Còn chưa phải, sau này sẽ là!"
Nghe được lời này, Thương Ẩn kích động run rẩy!
"Thân thể già nua của Thương Ẩn còn sống phục vụ cho Ma Chủ chính là vinh hạnh của lão phu!"
"Huống hồ tên súc sinh Ma Kỷ kia làm sao xứng ngồi lên vị trí Ma Chủ?"
Nói tới đây, Thương Ẩn tức giận đỏ mặt, lớn tiếng giận dữ nói:
"Trước kia Ma Vương Vực chúng ta cần gì phải thần phục người khác?
Trở thành tay sai của các thế lực khác? Hiện nay, hai thế lực cấp Thần Chủ đang âm thầm khống chế Ma Vương Vực, ngạo cốt và tâm khí của Ma Vương Vực đã sớm bị tiêu diệt dưới sự thống lĩnh của súc sinh Ma Kỷ!"
Một đường đi tới, Tiểu Hắc cũng phát hiện vấn đề này.
Gật đầu nói: "Hắn ngồi không lâu."
Thương Ẩn cười to, lập tức hỏi:
"Thân phận hiện tại của Ma Chủ là?"
Tiểu Hắc nói ra dự định và kế hoạch của mình.
Thương Ẩn giật mình gật đầu.
Lập tức ngưng trọng nói:
"Vậy xin Ma Chủ giết lão phu đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận