. . . .
Đại quân Tà Ma Vực rút đi như thủy triều, trở về doanh trại sau núi cao.
Dù sao hôm nay sĩ khí đã hạ xuống đến cực hạn, dù là trận pháp cấm không làm cho tường kích thủ và cướp đoạt giả không cách nào tác chiến trên cao hay đạn pháp của đối phương, hay một lão giả thần bí xuất hiện ngăn cản Luyện Ngục cấm quân.
Trong tình huống không thể xuất động cường giả Thần Đế cảnh trở lên, Ma Thần và Tà Chủ cũng phải trở về bàn bạc kỹ hơn.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm liền phát ra tiếng hoan hô rung trời động đất.
Tiếng hoan hô vang vọng khắp trời đất!
Ám chủ cũng phân phó một tên chấp sự năm sao, cười nói:
"Truyền tin tức trận đầu thắng lợi ra khắp Phàm nhân giới."
Tên chấp sự kia gật gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Tại thời điểm tất cả mọi người tuyệt vọng lại đánh thắng trận đầu, còn thắng khi chênh lệch lớn như thế, có thể không khiến người ta mừng rỡ sao?
Tiên Đế trở lại tường thành, lập tức nói:
"Kiểm tra tổn thất, điều chỉnh trạng thái, không nên lơi lỏng!"
Giờ phút này Dược lão cũng về tới tường thành, Mộc Uyển Nhi sướng hỏi:
"Dược gia gia, sao ngươi lại mạnh như vậy?"
Dược lão cười nói:
"Lão đầu tử ta cũng chưa từng nói tới thực lực của mình, nha đầu ngươi cũng chưa từng hỏi đi?"
Mộc Uyển Nhi cười khổ nói:
"Lúc ấy Dược gia gia biểu hiện giống như một phàm nhân bình thường, sao ta có thể nghĩ tới chuyện này chứ!"
Lúc này ba vị Tiên Tổ cũng rơi xuống, tò mò nhìn Dược lão, Tiên Tổ cầm đầu lên tiếng hỏi:
"Đạo hữu là nhân sĩ phương nào, vì sao chưa từng nghe thấy?"
Hơn nữa theo lời Dược lão thì hắn không phải người ở thứ nguyên này...
"Không phải thứ nguyên này? Chẳng lẽ là nói không thuộc giới này?
Về phần người không cội, hẳn là hắn không đại biểu cho thế lực nào."
"Chẳng lẽ đạo hữu từ Thần giới tới?"
Dược lão cười cười nhìn về phía vị Tiên Tổ này, nói:
"Ngươi cảm thấy Thần giới sẽ làm ra loại chuyện này sao?"
"Cũng đúng."
Ba vị Tiên Tổ đều gật đầu.
"Nếu đạo hữu không muốn nói, vậy chúng ta cũng không hỏi."
"Như thế là tốt nhất!"
Lúc này Tiên Đế cũng tiến lên chắp tay nói cám ơn một phen.
Dược lão nhìn người tới càng ngày càng nhiều, khoát tay áo nói:
"Được rồi, cũng đừng quản lão nhân ta, chuyện còn lại đều do các ngươi tự mình xử lý, những chuyện khác ta sẽ không quản."
Tiên Đế nghiêm túc gật đầu:
"Tiền bối đã trợ giúp đủ rồi."
Sau đó cùng tiên sinh và những người khác bàn bạc xem nên ứng đối đợt tấn công tiếp theo như thế nào.
Tuy nói trận đầu chiến thắng đối phương nhưng hoàn toàn dựa vào hỏa pháo cùng với sự xuất hiện của Dược lão.
Điều này cũng không có nghĩa là bọn họ đã có thực lực chống lại đối phương.
Trong tình huống Thần Đế cảnh hai bên không ra tay, chênh lệch giữa hai bên vẫn rất lớn.
Vào lúc này, Hồng Anh chú ý tới ánh mắt của Mục Phù Sinh, truyền âm nói:
"Mục sư đệ đang hoài nghi vị tiền bối này?"
Mục Phù Sinh lắc đầu, như trước như có điều suy nghĩ nhìn Dược lão, truyền âm trả lời:
"Cũng không thể nói hoài nghi, chỉ là lời hắn nói khiến ta rất để ý."
"Ta chỉ ngăn cản các ngươi. Nếu là người khác...... Là những lời này sao?"
Hồng Anh cũng hiểu được.
Mục Phù Sinh gật đầu:
"Không sai, hắn nói như biết trong bóng tối có cường giả đang nhìn chằm chằm chiến trường này. Mà theo chúng ta biết, trong bóng tối chỉ có sư tôn, đồng thời cũng chỉ có hắn có năng lực đánh giết tất cả người Tà Ma Vực."
"Nói như vậy, e là vị tiền bối này biết sự tồn tại của sư tôn?"
Sắc mặt Hồng Anh có chút biến hóa.
Mục Phù Sinh ngưng trọng đáp.
"Tám phần là biết, nếu không thì còn có cường giả khác đang âm thầm theo dõi, bất quá cũng không có khả năng, có hai điều kiện không phù hợp."
Thứ nhất, đối phương không có đạo lý trợ giúp một Phàm nhân giới truyền thừa đoạn tuyệt, chẳng nhận được lợi ích gì cả.
Hết thảy sự trợ giúp ít nhiều đều sẽ liên quan tới lợi ích.
Làm sao có thể vô duyên vô cớ trợ giúp? Hơn nữa còn trợ giúp chuyện trọng đại như vậy.
Thứ hai...... Với thực lực của sư tôn, nếu có người khác tồn tại hắn nhất định có thể nhận ra.
Hai điểm này kết hợp lại, nói rõ Dược lão biết Lục Trường Sinh tồn tại.
Nghe vậy, Hồng Anh gật đầu đồng ý:
"Bây giờ xem tình huống trước, sư tôn cũng không có động tác gì, có lẽ hắn cũng đang quan sát.
Bất quá dựa theo tình thế trước mắt thì đối phương cũng không có ý xấu."
Thế nhưng trong khi tất cả mọi người không chú ý tới thì Dược lão lại cười khẽ, liếc mắt nhìn Mục Phù Sinh Hồng Anh một cái, sau đó nói.
"Được rồi, lão nhân ta tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, sẽ không xen vào chuyện kế tiếp."
Nói xong, Dược lão cũng biến mất tại chỗ.
......
Quả nhiên, đợt tấn công thứ hai của Tà Ma Vực bắt đầu vào ngày thứ ba.
Đại quân Tà Ma Vực đông nghịt áp đảo núi cao, đặt chân lên bình nguyên!
Lúc này phía trước bọn họ lại có một mặt hắc thuẫn đủ để che đậy cả đại quân.
Tiên Đế thấy cảnh này, nhíu mày nói.
"Quả nhiên, Thần Đế cảnh không thể ra tay, đối phương đã có biện pháp."
"Bất quá vẫn phải thử một chút."
Tiên Đế liền hạ lệnh phóng hỏa pháo!
Hỏa cầu phô thiên cái địa bắn về phía đại quân Tà Ma Vực.
Nhưng bốn tên trưởng lão Tà Ma Vực đều nở nụ cười khinh thường.
Từng hỏa cầu giống như mưa rào rơi xuống, thanh thế dọa người!
Khi những hỏa cầu này chạm vào hắc thuẫn.
Tuy rằng phát ra tiếng nổ lớn, ánh lửa cũng bùng lên mãnh liệt.
Nhưng sau đó ánh lửa nhanh chóng tiêu tán, hắc thuẫn cũng chỉ rung động đợi chút, ngay cả một vết rách đều không xuất hiện!
Đây là một thuẫn giáp có thể sánh ngang với Tổ khí, Hắc ma tà thần thuẫn."
Một vị Tiên Tổ khẽ nhíu mày nói.
Thuẫn giáp sánh ngang Tổ khí tự nhiên có thể chống đỡ được đạn pháo có uy lực tương đương với một kích của Thần Hoàng cảnh đỉnh phong.
"Các ngươi cho rằng phương thức trước đó còn hữu dụng sao?
Vậy thì quá coi thường Tà Ma Vực chúng ta rồi!"
Đại trưởng lão vung tay, giận dữ quát:
"San bằng bọn họ! Rửa sạch sỉ nhục từ trận chiến đầu tiên!"
Đại quân Tà Ma Vực đồng thanh phát ra tiếng rống rung trời, di chuyển với tốc độ nhanh hơn trên bình nguyên rộng lớn.
Nhanh chóng tới gần tường thành!
Tiên Đế ngưng trọng chỉ huy:
"Kế tiếp, chư quân cũng phải chuẩn bị ra tay, chú ý Ma thuẫn quân cùng với Tà mâu quân phối hợp, quan trọng hơn là Quỷ thuật cấm quân!"
Bảy cường giả Thần Chủ, kể cả Hạo Thiên Thần Chủ cũng bắt đầu chỉ huy tông môn chuẩn bị chiến đấu!
Diệp Thu Bạch lấy Canh Kim Thần Kiếm ra, nghiêm túc nói:
"Đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả tu luyện của chúng ta, dù thế nào cũng không thể để sư tôn mất mặt, nếu không trở về sẽ thảm."
Mộ Tử Tình hỏi: "Vì sao thảm?"
"Da mặt Diệp Thu Bạch co rút, dường như đang nhớ lại điều gì đó không tốt."
"Đến lúc đó muội thử cơm Tiểu Hắc sư đệ làm là biết."
Mục Phù Sinh chấn động nhìn Diệp Thu Bạch, nói: "Đại sư huynh muốn lấy mạng tẩu tử?
Tiểu Hắc: "......"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận