. . . .
Bên ngoài cổ chiến trường, ở nơi đóng quân của Giám Sát Thánh Điện.
Hà Thượng Khách đã về tới nơi đóng quân, khi hắn đẩy cửa ra nhìn thấy bóng lưng Nam Tòng Ẩn trong bóng tối, khẽ nhướng mày.
Bầu không khí nơi đây vô cùng âm trầm, mặc dù trong phòng có Nam Tòng Ẩn và Hà Thượng Khách nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Hà Thượng Khách dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này, cười nói:
"Làm sao vậy?"
Nam Tòng Ẩn không có quay đầu mà dùng âm thanh trầm thấp đáp lại.
"Hết thảy vốn đều nằm trong sự khống chế.
Nhưng phát sinh...... Không, là có khả năng phát sinh một chuyện nào đó thoát khỏi sự khống chế của chúng ta."
Ánh mắt Hà Thượng Khách thay đổi nhưng lập tức bình thường trở lại, kinh ngạc nói:
"Có chuyện gì xảy ra?"
Nam Tòng Ẩn chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Hà thượng khách, hỏi:
"Ta cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chỉ có loại cảm giác mà thôi."
Hà Thượng Khách thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Nam Tòng Ẩn lại làm cho lòng Hà Thượng Khách căng thẳng!
"Cho nên nói ta muốn hỏi ngươi, ngươi biết được gì rồi? Hoặc có thể nói là ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh?"
Sắc mặt Hà Thượng Khách cũng không thay đổi gì, hắn nhíu mày hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
"Theo nghĩa đen."
"Như thế nào, ngươi hoài nghi ta làm chuyện bất lợi với Giám Sát Thánh Điện sao?"
Sắc mặt Hà Thượng Khách dần dần trở nên khó coi, hắn bước tới một bước, tiếp tục nói:
"Hai người chúng ta gia nhập Giám Sát Thánh Điện cùng một thời kỳ phải không?"
"Huống hồ ngay cả chuyện gì cũng không biết, trong tình huống còn mờ mịt mà ngươi lại chất vấn ta?"
Nam Tòng Ẩn nhìn chằm chằm vào hai mắt Hà Thượng Khách.
Hà Thượng Khách cũng không e ngại mà đối diện.
Giằng co một lúc lâu Nam Tòng Ẩn mới nở nụ cười, tiến tới vỗ vai Hà Thượng Khách nói:
"Được rồi, do ta quá mức khẩn trương thôi."
Hà Thượng Khách hừ lạnh một tiếng hất tay Nam Tòng Ẩn, lạnh lùng liếc Nam Tòng Ẩn, nói:
"Ta không thích đùa giỡn như vậy!"
Dứt lời Hà Thượng Khách xoay người đi ra ngoài.
Nam Tòng Ẩn đưa mắt nhìn Hà Thượng Khách rời khỏi nơi đóng quân, sắc mặt chậm rãi trở nên âm trầm.
Hà Thượng Khách ra khỏi nơi đóng quân phất phất tay vứt bỏ một cỗ khí tức, sau đó lấy một khối ngọc bội ra nói:
"Đối phương đã nghi ngờ hoặc có thể đã phát hiện manh mối.
Nhất định phải nahnh chóng hành động."
Sau khi nói xong hắn bóp nát ngọc bội, thả bụi bay theo gió.
......
Trong cổ chiến trường, trước đại môn Thanh Tiêu học viện.
Người dẫn đầu Giám Sát Thánh điện, cũng chính là một nữ tử tên Ngải Tuyết lạnh nhạt nhìn về phía nữ tử trước mặt hỏi:
"Ngươi là ai?"
Trên người nữ tử áo đỏ có tà khí nhàn nhạt khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.
"Ta là ai cũng không quan trọng, bất quá ta biết các ngươi muốn làm cái gì."
Nữ tử áo đỏ thản nhiên nói:
"Đình chỉ hành động hoặc là ta làm cho các ngươi mất đi năng lực hành động."
Nghe được nữ tử áo đỏ lên tiếng, Ngải Tuyết có chút kinh ngạc, bất quá nhìn thấy biểu tình tràn ngập tự tin của nữ tử áo đỏ thì sắc mặt nàng lại trầm xuống.
Nữ tử này không nói đùa.
Cũng không giống như là thiêu thân lao đầu vào hay lửa châu chấu đá xe.
"Không đề cập tới chuyện vì sao ngươi biết mục đích hành động của chúng ta, hoặc có phải lừa gạt chúng ta hay không."
Có hỏa diễm từ trong thân thể Ngải Tuyết sinh ra, sau đó dần dần bao phủ toàn thân nàng.
Không gian xung quanh bị thiêu đốt đến vặn vẹo.
Mặt đất lấy Ngải Tuyết làm trung tâm nhanh chóng bị cháy đen, xuất hiện vết rạn nứt lan dần ra...
Khí tức cực kỳ dọa người!
Hiển nhiên cảnh giới của Ngải Tuyết đã đạt tới Thần Hoàng cảnh trung kỳ.
Nữ tử áo đỏ khẽ gật đầu:
"Xem ra các ngươi đã có lựa chọn."
"Bất quá...... Ngươi xác định muốn chơi với lửa sao?"
Nữ tử áo đỏ nhướng mày nhìn về phía Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết hơi sửng sốt.
Quanh thân nữ tử áo đỏ có u hỏa màu đen xuất hiện.
U hỏa tràn ngập không gian trong nháy mắt!
Bất kể là không khí hay là linh khí chung quanh cùng với thân thể Ngải Tuyết thân thể đều bị U Hỏa bám vào quấn quanh!
Sắc mặt Ngải Tuyết nhất thời đại biến.
U hỏa này tựa hồ cũng không có nhiệt độ quá cao nhưng bên trong lại tràn ngập một cỗ lực lượng cực kỳ tà ác!
Lực lượng tà ác như muốn thôn phệ thân thể, linh hồn cùng với đan điền của nàng!
Bắt đầu điên cuồng ăn mòn.
Ngải Tuyết tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Bắt đầu phản kháng chống đỡ.
Hỏa diễm chi lực trong cơ thể nàng bắt đầu điên cuồng chống đỡ u hỏa ăn mòn!
Nhưng Ngải Tuyết lại hoảng sợ phát hiện hỏa diễm của nàng căn bản không có hiệu quả.
U hỏa tà ác như không chịu ảnh hưởng từ hỏa diễm của nàng mà xuyên qua, ăn mòn hạch tâm hỏa diễm.
Hỏa diễm của Ngải Tuyết nhanh chóng tan rã!
Nữ tử áo đỏ nhướng mày nói:
"Sao vậy, người dẫn đầu Giám Sát Thánh Điện chỉ có chút thực lực này? Thật sự khiến ta thất vọng mà."
Ngải Tuyết cắn môi, có máu tươi từ môi chảy ra.
Máu tươi chảy ra hóa thành huyết sắc liệt diễm bắt đầu thiêu đốt!
Lúc này nàng cũng không có chống đỡ hắc sắc u hỏa trong cơ thể.
Nàng biết đối phương đã lĩnh ngộ hỏa chi đạo tắc, càng làm nàng sợ hãi hơn chính là hắc sắc u hỏa này được huyết mạch thôi động!
Đối phương dùng huyết mạch thôi động hảo chi đạo tắc nên nàng căn bản không thể chống đỡ.
Nếu không thể chống đỡ vậy thì chủ động tấn công!
Dùng thương đổi thương!
Huyết sắc liệt diễm hóa thành cơn lốc quét về phía nữ tử áo đỏ!
Nữ tử áo đỏ thấy mà nhàn nhạt cười:
"Ta nói rồi, không nên chơi lửa trước mặt ta, nếu không dùng lửa thì với thực lực của ngươi còn có thể đánh một trận với ta."
Dứt lời, nữ tử áo đỏ giơ tay lên, nàng dùng tay không thu lấy huyết sắc liệt diễm.
Sau đó khẽ bóp nhẹ, huyết sắc liệt diễm nhanh chóng bị hắc sắc u hỏa ăn mòn.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ!
Sắc mặt Ngải Tuyết tái nhợt.
Một kích toàn lực này khiến cho u hỏa màu đen trong cơ thể bắt đầu cuồng bạo.
Ngải Tuyết ôm đầu kêu thảm rồi ngã xuống đất!
Đột nhiên nam tử chất phác lặng lẽ đi tới bên cạnh Ngải Tuyết ném ra một viên đan dược.
Đan dược rơi vào trên thân thể Ngải Tuyết phát ra thánh quang chói mắt!
Ngải Tuyết lập tức phát ra tiếng gào thét thống khổ!
Hắc sắc u hỏa hóa thành từng luồng tà khí bốc ra khỏi thân thể Ngải Tuyết.
Trong mắt nam tử chất phác không còn sự chất phác mà lóe ánh sáng.
Huyết mạch chi lực tà ác này rất giống huyết mạch thuộc Tà Ma Vực được ghi chép trong cổ tịch.
Nữ tử áo đỏ khẽ nhíu mày.
Nam tử chất phác nháy mắt đánh ngất Ngải Tuyết và người Giám Sát Thánh Điện còn lại, đưa mắt nhìn nữ tử áo đỏ nói:
"Xem ra mục đích của ngươi là cản trở Giám Sát Thánh Điện chúng ta đoạt được Phù Sinh Đồ."
"Bất quá ta nghĩ nếu đánh nhau ở đây, mặc dù ta sẽ bị thương, bất quá thương thế của ngươi sẽ nặng hơn."
Nữ tử áo đỏ nhìn viên đan dược trong tay nam tử mà trầm mặt.
"Cho nê ta khuyên ngươi tạm thời rời đi đi, dù sao ta còn có việc, ngươi cũng có việc, không thể bị thương được, ngươi thấy thế nào?"
Nữ tử áo đỏ nhìn chằm chằm nam tử chất phác, lập tức quyết đoán xoay người rời đi.
Đúng vậy.
Bây giờ không phải lúc thích hợp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận