. . . .
Bạch Công Tuấn cũng thật không ngờ đối mặt với một tên ngay cả Thần Hoàng cảnh đều không đạt tới mà bản thân lại bị bức đến trình độ này.
Thậm chí phải dùng cả độn thuật áp đáy hòm.
Bạch Công Tuấn cắn răng nhìn về phía Tiểu hắc nói:
"Xem thường ngươi rồi. Đợi sau khi ta khôi phục lại đến tìm ngươi."
Dứt lời, thân thể Bạch Công Tuấn liền biến mất tại chỗ.
Mục Phù Sinh vốn muốn động thủ giết chết Bạch Công Tuấn, không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào.
Bất quá chỉ sợ nơi đây còn người của các thế lực Thần Chủ khác nên đành nhẫn nhịn trước.
Bên kia, trận chiến giữa Tống Kiêu và Thân Sùng Nguyên còn chưa kết thúc.
Nhìn thấy Bạch Công Tuấn bị đánh bại, trong lòng Thân Sùng Nguyên đã sinh thoái ý.
Nhưng tên điên Tống Kiêu này căn bản không có ý để cho hắn đi!
Tốc độ công kích mỗi một quyền mỗi một cước cực kỳ nhanh, mỗi khi Thân Sùng Nguyên muốn lui về phía sau, công kích của Tống Kiêu lại dán tới!
"Muốn đi sao?"
Dường như nhìn ra ý đồ của Thân Sùng Nguyên, Tống Kiêu nhếch miệng cười.
"Sao có thể muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi? Nếu đã đánh rồi đương nhiên phải đánh cho thống khoái, đánh cho thắng bại mới được."
Sắc mặt Thân Sùng Nguyên trở nên khó coi, nói:
"Tống Kiêu, ngươi thật sự muốn vì hắn mà hoàn toàn kết thù với chúng ta sao?"
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đáng giá, hắn có thể mang cho ngươi cái gì?"
Tống Kiêu cười híp mắt nói:
"Ta nói rồi, Hạo Thiên Thần Tông không e ngại bất cứ thế lực nào.
Đồng thời đây là quyết định của cao tầng, không phải ta có thể thay đổi.
Ta chỉ cần nghe theo chỉ thị của Thần Chủ...... Huống hồ chung với bọn họ quả thật thoải mái hơn so với ở chung với đám người dối trá sợ chiến các ngươi."
Nghe vậy, khóe miệng Thân Sùng Nguyên không khỏi nhếch lên, cười lạnh nói:
"Hừ, từ lúc nào mà Hạo Thiên Thần Tông lại cho một đám tiểu bối làm cẩu?"
Tống Kiêu cười cười, chỉ là trong nụ cười này đã tràn ngập lãnh ý.
"Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta đã có lý do phải giết ngươi."
"Chỉ bằng ngươi?"
"Tất nhiên."
"Vậy để lần sau đi."
Trường thương trong tay Thân Sùng Nguyên bắt đầu run rẩy, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bắn về phía xa!
Thân Sùng Nguyên cầm cán thương cũng "vèo" biến mất tại chỗ.
Tống Kiêu nhìn thấy một màn này không có ngoài ý muốn.
Dù sao đều là thiên kiêu mà các đại thế lực cấp Thần Chủ ẩn giấu, thực lực của bọn họ đều cùng ở một trình độ.
Nếu như thật sự đánh nhau sống chết thì chênh lệch rất nhỏ.
Đối phương muốn chạy trốn tự nhiên hắn cũng không cách nào lưu lại.
Bên kia, lệ khí của Tiểu Hắc hoàn toàn bộc phát!
Đến mức mà thủ đoạn bình thường căn bản không thể áp chế rồi.
Chỉ thấy đôi mắt Tiểu Hắc đỏ ngầu, không ngừng oanh kích mặt đất chung quanh.
"Cứ tiếp tục như vậy không được. "
Hồng Anh thấy một màn như vậy, nói:
"Xem ra cần không ngừng chiến đấu mới có thể chậm rãi trung hòa lệ khí."
Đột nhiên, Ninh Trần Tâm mỉm cười đứng ra.
"Không bằng để cho ta thử xem."
Thấy thế, Hồng Anh không nói gì lui lại.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn Ninh Trần Tâm.
Chỉ thấy Ninh Trần Tâm chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Hắc.
Thân ảnh Ninh Trần Tâm cũng dần dần ánh vào trong đôi mắt Tiểu Hắc.
Lúc này Tiểu Hắc không hề đình trệ mà nhanh chóng rống to một tiếng nhào tới Ninh Trần Tâm!
Hắn mang theo huyết ý ngập trời tung quyền đánh tới, khí thế bừng bừng!
Ninh Trần Tâm không có lui, trong tay xuất hiện một quyển sách.
Gió nhẹ thổi qua, vài trang sách lật lật.
"Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh.
Vạn biến do định, thần di khí tĩnh."
Ninh Trần Tâm thản nhiên mở miệng.
Từng luồng gió nhẹ bắt đầu xoay quanh cuốn về phía Tiểu Hắc!
Gió trông dịu dàng nhưng lại làm cho Tiểu Hắc đang xông tới đình trệ.
Từng luồng từng luồng gió phảng phất như ngăn cản các bộ vị của Tiểu Hắc.
Mọi người thấy thế đều kinh hãi.
Tống Kiêu nhíu mày.
Một quyền này của Tiểu Hắc cho dù là hắn toàn lực ra tay cũng sẽ bị đánh lui.
Nhưng tên thư sinh này không có bất kỳ khí tức gì, không có gì đặc biệt.
Chỉ dùng hai câu đã làm cho thân thể Tiểu Hắc ngừng lại.
Tiểu Hắc không cam lòng.
Huyết ý không ngừng sôi trào, thân thể không ngừng bành trướng!
Hư ảnh ma thần phía sau càng thêm ngưng thật!
Biên độ giãy dụa cũng càng lúc càng lớn như sắp giãy thoát.
Ninh Trần Tâm thấy một màn như vậy sắc mặt cũng không có biến hóa.
Khi trang sách lật qua, hắn nhẹ giọng nói tiếp:
"Trí hư cực, thủ tĩnh đốc."
"Thanh tâm như thủy, thanh thủy tức tâm."
"Vi phong vô khởi, ba lan bất kinh."
"U hoàng độc toạ, trường khiếu minh cầm."
Càng nói, giọng Ninh Trần Tâm cũng càng thêm vang dội quanh quẩn, còn có ánh sáng màu trắng thánh khiết từ người hắn phát ra.
Ánh sáng thánh khiết dần dần bao phủ Tiểu Hắc.
Thần kỳ chính là Tiểu Hắc bỗng nhiên ngừng giãy giụa, tơ máu và màu đỏ trong mắt cùng với huyết ý quanh thân như thủy triều nhanh chóng rút đi.
Thấy một màn như vậy, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quý Thiên Dao, Tưởng Thanh Loan, Kim Vô Tận thần sắc kinh dị nhìn Ninh Trần Tâm.
Trong lúc này, Ninh Trần Tâm không có lộ ra bất kỳ tu vi nào, nhưng lại triển lộ ra một cỗ lực lượng tương tự với quy tắc chi lực.
Đỗ Vân hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói:
"Đạo pháp Nho đạo?
Thật ngạc nhiên, đạo pháp không người tu luyện không người tín ngưỡng lại còn có người thừa kế."
Đạo pháp Nho đạo ở thời thượng cổ cực kỳ thịnh hành.
Bất quá sau khi truyền thừa đoạn tuyệt thì phương pháp tu luyện quá khó tìm tòi, thế cho nên người đời sau chậm rãi buông tha tu luyện đạo pháp Nho đạo.
Dần dần cũng gần như biến mất.
Thời gian một nén nhang chậm rãi trôi qua, Tiểu Hắc hoàn toàn bình ổn lại, lệ khí quanh thân cũng hoàn toàn tan đi.
Lúc này Ninh Trần Tâm mới thu hồi quyển sách trong tay bỏ vào sọt sách phía sau.
Tiểu Hắc gãi gãi đầu nói:
"Cho mọi người thêm phiền toái......
Ninh Trần Tâm cười lắc đầu:
"Nếu như lệ khí của ngươi không thể hoàn toàn dung nhập vào thân thể, rất có thể sẽ trở thành hậu hoạn."
Tiểu Hắc gật đầu:
"Ta hiểu, nếu thực sự không được sẽ đi tìm sư tôn, xem lão nhân gia có cách nào không."
Diệp Thu Bạch thấy chuyện đã kết thúc liền xoay người nhìn về phía kiếm mộ.
"Bắt đầu sao?"
Đỗ Vân gật đầu: "Bắt đầu đi."
Không hề nói thêm lời nào.
Diệp Thu Bạch và Đỗ Vân đồng thời bước lên mộ kiếm.
Không giống với những bí cảnh truyền thừa khác.
Kiếm mộ này cũng không có gây bất kỳ áp lực và mang đến cảm giác uy hiếp cho bọn họ.
Diệp Thu Bạch và Đỗ Vân cũng không thể cảm nhận được trên thanh kiếm gãy có truyền thừa hay không.
Giống như là một tòa kiếm mộ hoang phế!
Thế nhưng tiếng rên rỉ kiếm gãy truyền ra không thể nào làm giả.
Đỗ Vân ngẩng đầu nhìn đoạn kiếm trên đỉnh kiếm mộ, ở đỉnh núi chỉ có một thanh kiếm gãy giống như là vương giả.
Đỗ Vân nhấc chân bước lên, không để ý tới những thanh kiếm gãy khác dọc đường đi......
Diệp Thu Bạch lại đứng yên tại chỗ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một thanh kiếm gãy.
Cảm nhận tiếng rên rỉ của nó, cảm nhận những gì nó đã trải qua.
Chậm rãi nhắm mắt lại!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận