Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế

Chương 1243: Ngươi có việc

Ngày cập nhật : 2025-09-19 06:29:36
. . . .
Khi hai quân giao chiến, chuyện tiếp tế cực kỳ quan trọng.
Bất quá tiếp tế của tu đạo giới khác xa với bên phàm nhân bình thường.
Phàm nhân bình thường tiếp tế lương thảo, còn tu đạo giới thì tiếp tế các loại đan dược hoặc quyển trục trận pháp cùng với phù triện, binh khí.
Hành quân đánh trận mặc dù sẽ có luyện đan sư tọa trấn nhưng nhiều người bị thương như vậy, chỉ dựa vào luyện đan sư luyện chế tại chỗ thì không đủ, không thể không có đan dược dự trữ.
Cho dù mạnh như quân đội Tà Ma Vực cũng không cách nào ngồi nhìn vật tư tiếp tế bị hủy.
Bất quá nguyên nhân cuối cùng vẫn là do cường giả Thần Đế cảnh và chiến lực cao tầng bị phong tỏa, không cách nào ra tay.
Nếu không với lực lượng của Phàm nhân giới và Tiên giới hiện tại, chắc chắn không cách nào chống đỡ các đợt tiến công.
Khi đại quân Tà Ma Vực trở lại cứ điểm, nhìn cứ điểm tàn phá và vật tư tiếp tế bị hủy hoại, sắc mặt bọn họ đều xanh mét.
Tà Chủ và Ma Thần nhìn qua, biểu tình vẫn lãnh đạm, sau đó phất tay nói:
"Đưa tướng sĩ bị thương đi chữa thương trước!"
Thấy thái độ của hai vị này, tất cả quân lính đều kinh ngạc.
"Bình tĩnh như vậy? Vật tự tiếp tế đã bị hủy hết tám phần rồi mà!"
Một tên thống lĩnh tường kích thủ Thần Chủ cảnh cả gan đứng ra, hai đầu gối quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Tà Chủ bệ hạ, Ma Thần bệ hạ, ba lần tiến công thất bại, còn bị đối phương đánh lén cứ điểm, vinh dự của Tà Ma Vực chúng ta mất hết rồi!"
Một người đứng ra dẫn tới đông đảo binh lính Tà Ma Vực đè nén đã lâu cũng quỳ xuống theo, lớn tiếng quát to:
"Vinh dự của Tà Ma Vực đã mất hết!"
Trong tình huống chiến lực hai bên chênh lệch lớn như thế.
Hơn nữa Tà Ma Vực bị trấn áp mấy chục vạn năm, tích tụ một bụng oán khí cùng phẫn nộ.
Ba lần tấn công đều thất bại!
Sao đại quân Tà Ma Vực kiêu ngạo có thể chịu được?
Nhìn một đám binh lính đều quỳ xuống, trong đó còn có người trọng thương sắp chết, Ma Thần vẫn bình tĩnh nói:
"Ba lần tiến công, tiêu hao bao nhiêu tài nguyên và sinh lực của đối phương?"
Chuyện này......
Đám binh lính hai mặt nhìn nhau.
Lực lượng của đối phương tổn thất gần một nửa.
Rõ ràng trong lần tấn công thứ ba, bên đối phương chống đỡ yếu hơn hai lần trước.
Tà Chủ cũng nhếch miệng cười:
"Huống hồ chẳng lẽ Tà Ma Vực chúng ta chỉ biết tấn công như mãng phu sao? Chúng ta muốn thắng lợi, đồng thời cũng muốn thắng lợi trong tình huống tối thiểu hóa tổn thất!"
Đại trưởng lão vội vàng nói:
"Chẳng lẽ hai vị bệ hạ đã bố trí xong?"
Ma Thần khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía thống lĩnh tường kích thủ vừa đứng ra, lạnh nhạt liếc mắt sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một câu:
"Giết hắn đi, nhiễu loạn lòng quân, quả thật là tử tội."
. . .
Sau khi đại quân Tà Ma Vực rút lui, đám người Diệp Thu Bạch liền dùng Thiên Lôi Độn Phù rời khỏi cứ điểm của đối phương, trở lại tường thành.
Báo cáo sự tình trước mặt mọi người một lần.
Hạo Thiên Thần Chủ cười lớn tiến lên, vỗ vai Diệp Thu Bạch nói:
"Tiểu tử tốt lắm, tiểu tử tốt lắm, không nghĩ tới các ngươi lại có thể làm tới một bước này."
"Lần này có thể chống đỡ Tà Ma Vực tiến công, Tiên Đế bệ hạ nói không sai, các ngươi chiếm công đầu!"
Lúc này, Âm Dương Thần Chủ cùng Hoang Chủ cũng tiến lên, chỉ nghe Âm Dương Thần Chủ nịnh nọt cười nói:
"Không sai, cả hai lần trước đó nữa, nếu như không có Diệp Tiểu Hữu các ngươi, chỉ sợ thật sự không cách nào phòng thủ vững."
Mặc dù Hoang Chủ không nói gì nhưng vẻ mặt cũng đã nói lên tất cả.
Hạo Thiên Thần Chủ ở bên cạnh cười lạnh, Hỗn Nguyên Kiếm Chủ cũng nhàn nhạt nhìn một màn này.
Điều này cũng rất bình thường, biểu hiện của đám người Diệp Thu Bạch trong ba trận chiến này đã đủ để chứng minh năng lực của bọn họ.
Có thể nói, bên dưới Thần Đế cảnh đã không còn ai có thể uy hiếp bọn hắn, Âm Dương Thần Chủ và Hoang Chủ cũng tự biết bọn hắn đã không còn là đối thủ của đám người trẻ tuổi này.
Nếu như không cầu xin tha thứ, không mau chóng lấy được sự tha thứ của Tiểu Hắc bọn họ, sau khi việc này qua đi chắc chắn sẽ lấy tính mạng của bọn họ!
Mặc dù bây giờ cùng một mặt trận.
Nhưng chuyện xảy ra lúc trước vẫn không khiến đám người Diệp Thu Bạch nguôi giận, không thể cho bọn họ sắc mặt tốt.
Dù sao bọn họ cũng không phải thánh nhân gì.
Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, sau đó cười nói:
"Hai vị tốt xấu gì cũng là cường giả Thần Chủ Cảnh, cũng là cự phách của Phàm nhân giới lúc trước, hành động này thật sự khiến người ta có chút ghê tởm."
Thẳng thắn!
Trực tiếp cự tuyệt ý cầu hòa của Âm Dương Thần Chủ và Hoang Chủ!
Điều này cũng làm cho hai người vừa xấu hổ vừa cảm thấy tức giận, vội vàng thối lui trước ánh mắt châm chọc của những người khác, sau đó nhìn nhau và khẽ gật đầu.
Cũng không biết cả hai đang suy tính chuyện gì.
"Được rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, chắc cũng tiêu hao nhiều."
Tiên đế tiến lên nói:
"Sau khi kết thúc chiến tranh sẽ luận công ban thưởng, không bạc đãi các ngươi."
Đám người Diệp Thu Bạch cũng đang có ý này, ở cứ điểm quân địch xung phong, dưới sự vây công của nhiều cường giả như vậy đã bị thương và tiêu hao không ít.
Vì thế cả bọn chắp tay cáo từ.
Vì phòng ngừa Tà Ma Vực lại muốn tiến hành đánh lén lần nữa, Ám Chủ phái ra vô số tinh nhuệ đến núi cao trước.
Dù sao lần này có thể phát hiện là trùng hợp, nhờ đám người Diệp Thu Bạch đề xuất muốn tới cứ điểm của đối phương đánh lén.
Nếu không phát hiện, khó mà tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào......
Chỉ là... tiến đến núi cao cũng đại biểu cửu tử nhất sinh, chẳng thể tránh được tai mắt của bên đối phương cùng với cảm giác của cường giả Thần Đế cảnh...
Mấy ngày sau, không biết Tà Ma Vực đang bổ sung vật tư hay nghỉ ngơi lấy lại sức, mưu đồ gì đó, qua thời gian sáu ngày vẫn chưa có dấu hiệu tiến công.
Tuy rằng đám người Tiên Đế nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ cũng tổn thất thảm trọng, cần bổ sung và chữa trị.
Dưới tác dụng của trận pháp khôi phục mà Lục Trường Sinh bố trí, một ít cường giả gần kề cái chết mới không có bỏ mình.
Cũng nhờ những trận pháp của Lục Trường Sinh, nếu không quân đội Phàm nhân giới và Tiên giới không chỉ tổn thất gần nửa...
Phía sau tường thành, bên trong một doanh trướng.
Quý Thiên Dao có chút thất vọng nói:
"Được rồi, nếu Lục tiền bối ở đây tất nhiên có thể ra tay giải quyết tất cả."
Nàng lập tức vén rèm rời đi.
Đám người Diệp Thu Bạch nhìn bóng lưng Quý Thiên Dao, không khỏi cười cười.
"Thánh nữ này có tình ý quá sâu đối với sư tôn rồi."
Mặc dù Hồng Anh là nữ đế nhưng còn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện bát quái này hơn người thường một chút, cười nói:
"Bất quá phương diện thiên phú hay dung mạo, tính cách của Thánh nữ này đều là thượng đẳng, nàng đã hạ thấp tư thái như thế, chẳng lẽ sự tôn không động tâm?"
Tiểu Thạch Đầu buông tay nói:
"Nhị sư tỷ, không phải ngươi không biết tính tình sư tôn, đó là coi nữ nhân như mãnh thú hồng hoang!"
Diệp Thu Bạch cười cười nói: "Thật đáng tiếc, còn Hoàng Thiên tỷ...
Nói tới đây, Diệp Thu Bạch nhìn về phía Hoàng Thiên đang có vẻ mặt bất thiện.
Nghe Diệp Thu Bạch nói đến mình, Hoàng Thiên đằng đằng "sát khí" nhìn sang.
"À..."
Diệp Thu Bạch vội vàng câm miệng:
"Không có gì không có gì."
Phương Khung thì thấy sắc mặt Mục Phù Sinh và Ninh Trần Tâm ngưng trọng, không khỏi hỏi:
"Hai vị sư huynh, các ngươi đang suy nghĩ điều gì?"
Chỉ nghe Mục Phù Sinh và Ninh Trần Tâm đồng thời nói: "Có điểm không đúng lắm."

Bình Luận

1 Thảo luận