. . . .
Trên Băng Tinh Thiên Thê.
DIệp Thu Bạch cầm Ngân Long kiếm trong tay hơi cúi đầu, kiếm ý Kiếm Thần không ngừng uốn lượn quanh thân hắn.
Mỗi khi bước thêm một bước thì kiếm ý Kiếm Thần giống như cuồng phong long quyển phát ra từ cơ thể DIệp Thu Bạch!
Từng bước một...
Tốc độ của mỗi bước không chậm cũng không nhanh.
Tưởng Thanh Loan sững sờ nhìn một màn này, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.
"Bảy trăm năm mươi mốt bậc. . .Vẫn có thể bảo trì tốc độ này. "
Về thiên phú, lấy tu vi Thần Vương cảnh sơ kỳ mà đã đột phá đến Kiếm Thần chi cảnh.
Không thể nghi ngờ là thiên phú cực cao.
Đạo cơ vững chắc đến mức đáng sợ.
Có thể nói Diệp Thu Bạch là người có đạo cơ vững chắc nhất mà Tưởng Thanh Loan từng gặp.
Khi sắp bước lên bậc thang thứ tám trăm, Tưởng Thanh Loan đột nhiên nói:
"Lúc lên tới bậc thang thứ tám trăm, những thứ này đều sẽ mất đi tác dụng..."
Phanh...
Tiếng bước chân rơi xuống trong cực kỳ kiên định, đều đặn.
Thế nhưng ngay khi hai chân DIệp Thu Bạch đồng thời đặt trên bậc thang thứ tám trăm.
Bất kể là kiếm ý hay là tiên khí đều hoàn toàn tan biến.
DIệp Thu Bạch cũng hơi sửng sốt, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng thì đột nhiên có cảm giác đau đớn mãnh liệt từ dưới chân truyền đến.
Giống như có thứ gì đó sắc bén đâm thủng lòng bàn chân!
Thế nhưng một giây sau sắc mặt DIệp Thu Bạch chợt biến đổi.
Băng tinh dưới lòng bàn chân hóa thành những cây gai bén nhọn bắt đầu không ngừng dài ra, từ lòng bàn chân xuyên thấu đến toàn thân Diệp Thu Bạch!
Sau đó những cái gai băng kia từ trong thân thể nở rộ đâm thủng làn da Diệp Thu Bạch thoát ra bên ngoài.
Ngoại trừ vùng đầu, toàn thân trên dưới đều bị gia băng đâm xuyên.
Sắc mặt Mục Phù Sinh và Phương Khung cũng hơi trầm xuống.
"Sau tám trăm bậc chính là khảo nghiệm ý chí..."
Tưởng Thanh Loan nhìn Diệp Thu Bạch phía trên mà trầm giọng nói:
"Bất kể là tu vi hay ngoại vật đều không cách nào điều động, băng chi đạo tắc ngưng kết thành gai băng sẽ không ngừng khuấy động bên trong cốt tủy cùng với đan điền.
Tuy rằng không cách nào tạo ra tổn thương thực chất cho thân thể......Nhưng cảm giác đau đớn sẽ đánh tan ý chí của một người!
Thời điểm đó chính là thời điểm mà DIệp Thu Bạch thất bại...
Đau đớn!
Đau đến tủy xương, đau thấu linh hồn!
Bất kể là thân thể hay thần hồn đều đang phát ra tiếng rên rỉ.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch đã hơi vặn vẹo.
Khắp thân thể không chỉ bị gai băng đâm xuyên mà tứ chi bách hài còn có bị băng tinh bao trùm!
Nâng một ngón tay lên cũng sẽ kèm theo sự thống khổ kịch liệt, huống hồ bị băng tinh bao trùm động tác cũng trở nên cực kỳ nặng nề!
DIệp Thu Bạch ngẩng đầu nhìn một trăm chín mươi chín bậc thang còn lại...
Hắn lập tức hơi rũ mắt, chậm rãi nhấc chân, tiếng băng tinh vỡ vụn vang lên, chân bước lên bậc thang thứ tám trăm linh hai.
Mỗi một bước đều khiến sắc mặt Diệp Thu Bạch vặn vẹo thêm một phần.
Giống như ngũ quan đều bị díu lại.
Đồng thời càng tiến lên thì băng tinh bao trùm thân thể cũng càng thêm kiên cố.
Phải dùng sức lớn hơn để nhấc chân, cảm giác đau đớn gia tăng gấp bội!
Bây giờ Diệp Thu Bạch giống như một phàm nhân cõng một ngọn núi lớn, phía sau là vô số thanh kiếm xuyên qua thân thể...
Tưởng Thanh Loan cau mày nói:
"Đến nơi này, trên thực tế đã có tư cách bái phỏng Phiêu Tuyết Tông.
Chỉ là nếu như muốn tìm hiểu tin tức về Thánh nữ, e là vẫn không đủ..."
Những lời này giống như truyền vào tai Diệp Thu Bạch.
Thân hình hắn hơi dừng lại.
Sau đó ngẩng đầu lên rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Thân thể DIệp Thu Bạch cũng không hề chảy máu.
Nhưng toàn thân đều nổi gân xanh, trán toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi ngưng kết thành băng thành băng sau đó rơi xuống.
Khí tức càng lúc càng khô kiệt!
Hiện giờ hắn đã lên tới bậc thang thứ chín trăm.
Tưởng Thanh Loan thấy thế quay đầu lại nhìn về phía Mục Phù Sinh và Phương Khung, ngưng trọng nói:
"Đã dầu hết đèn tắt, cứ tiếp tục như vậy ý chí sẽ sụp đổ, đến lúc đó cho dù còn sống cũng sẽ là cái xác không hồn, các ngươi không khuyên hắn từ bỏ sao?"
Tuy rằng Mục Phù Sinh và Phương Khung có vẻ ngưng trọng.
Nhưng lại không hề có ý làm gì.
Bởi vì bọn họ biết cho dù khuyên cũng vô dụng.
Đại sư huynh không có khả năng từ bỏ...
Huống hồ...Ý chí của đại sư huynh làm sao có thể dễ dàng bị đánh tan như vậy?
Thân là người Trường Sinh giới, là đồ đệ của Lục Trường Sinh.
Sao có thể là hạng người tầm thường?
Trước ánh mắt đã ngốc trệ
DIệp Thu Bạch trông như đã mất đi ý thức nhưng đôi chân vẫn không ngừng hoạt động.
Chỉ có một cảnh tượng không ngừng quanh quẩn trong đầu Diệp Thu Bạch.
Ở Tàng Đạo Thư Viện gặp gỡ một thiếu nữ, quen biết, kết làm đạo lữ.
Tuy rằng thời gian đồng hành không nhiều nhưng tình cảm đã sâu sắc.
Sau đó DIệp Thu Bạch cũng hoàn toàn không còn hứng thú với những nữ tử khác, xem tất cả giống như hồng phấn khô lâu.
Dần dần Tưởng Thanh Loan trở nên đờ đẫn, sự hờ hững lúc trước hoàn toàn biến mất rồi.
Có chỉ là sự nghiêm túc và cổ vũ ...
Trách không được Thánh nữ sẽ từ chối thiên kiêu Băng Thần Điện...
Trong thế giới băng thiên tuyết địa này, màu trắng luôn luôn là màu chủ đạo.
Không có đêm tối.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Thu đã lên tới bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín.
Băng tinh trên người cùng với gai băng xuyên qua thân thể vào giờ khắc này đều tiêu tán, lập tức hóa thành điểm băng chi đạo tắc dung nhập vào huyết mạch của DIệp Thu Bạch cùng với đan điền!
Những người trải qua tôi luyện xứng đáng nhận được phần thưởng.
Thân thể trở nên nhẹ tênh.
Giống như gió tuyết lất phất thổi qua, Diệp Thu Bạch dễ dàng đột phá đến Thần Vương cảnh trung kỳ.
Đồng thời cung điện ở đỉnh băng sơn cũng có tiếng gió ngâm vang.
Vô số đệ tử và trưởng lão, thậm chí cả tông chủ đều thần sắc kinh ngạc nhìn về phía Băng Tinh Thiên Thê.
Người thứ ba thông qua Băng Tinh Thiên Thê trong lịch sử tông môn?!
Khi bọn họ đến nơi thì Diệp Thu Bạch đã ngã xuống.
Tuy rằng đột phá cảnh giới nhưng ý chịu tải trong thời gian dài, không cách nào duy trì nữa.
Lúc này Phương Khung cũng cười to một tiếng.
Đồng dạng bước lên Băng Tinh Thiên Thê!
Trưởng lão cùng với các đệ tử nhìn qua.
Lại có một người muốn lên Thiên Thê?
Thế nhưng cho đến khi tiếng gió vang lên.
Một thêm người ngã xuống trước mặt thì tất cả đều trợn tròn mắt...
Người thứ tư trong lịch sử . . . xuất hiện.
Bọn họ bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ Băng Tinh Thiên Thê bị hỏng rồi?
Tưởng Thanh Loan nhìn thấy cảnh mà không cách nào bình tĩnh.
Đây rốt cuộc là quái vật từ đâu tới . . .
Nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía Mục Phù Sinh, theo bản năng hỏi:
"Ngươi không xông lên sao?"
Mục Phù Sinh nhún nhún vai, nói:
"Đạo cơ và thiên phú của ta không đủ, ý chí cũng không tốt bằng bọn họ, cho nên không muốn tìm khổ cực nha. "
"Mệnh nhỏ quan trọng hơn. "
Tưởng Thanh Loan khẽ nhíu mày:
"Thử cũng không thử? Ngươi kém xa bọn họ. "
Mục Phù Sinh buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ là trong lòng vui đến nở hoa.
Ngươi nghĩ ta là người như vậy, thật sự quá tốt rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận