. . . .
Khám Thiên Chi Nhãn dưới.
Có thể nhìn thấu hết thảy bản chất của sự vật.
Chỉ thấy từ hai mắt Lục Trường Sinh phóng ra hai luồng thần quang xuyên qua không gian trực tiếp rơi vào tiểu tháp trong hắc ám vô tận!
Trấn Thiên Phù Đồ Tháp hiện tại như thế nào, mức độ hư hao, làm sao chữa trị căn nguyên và mấy linh hồn tàn phá bên trong cùng với phương pháp giải quyết đều xuất hiện trong mắt Lục Trường Sinh.
Giờ khắc này.
Mấy linh hồn tàn phá truyền tin tức thông qua luồng thần quang.
Lục Trường Sinh hơi sửng sốt.
Mấy cái lão bức này còn có sức trò chuyện sao?
"Là ngươi đang chữa trị linh hồn chúng ta sao?"
"Muốn nhờ đó mà trấn áp Tà Ma vực một thời gian?"
"Ai, đã trấn áp lâu như vậy rồi mà còn muốn chúng ta trấn áp tiếp, các ngươi liền không thể diệt bọn hắn sao. . . . . ."
Lục Trường Sinh nhíu.
Mấy tên Nhân tổ này thật sự là mấy lão già khó chịu mà.
"Vậy các ngươi sao không tiêu diệt bọn hắn?"
Lục Trường Sinh tức giận nói:
"Đứng nói chuyện không đau eo."
"Được rồi."
Một tiếng nói nghiêm túc hơn vang lên, nói:
"Dù có khôi phục một bộ phận căn nguyên thì chung quy Tà Ma vực cũng sẽ đột phá phong ấn, đến lúc đó các ngươi nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như không có phương pháp ứng phó thì Lục giới thật sự xong rồi."
"Còn vị tiểu hữu có được Tinh thần tinh phách kia?
Còn tu luyện tinh thần chi lực, thật ra hắnrất phù hợp với Trấn Thiên Phù Đồ Tháp."
"Dù sao vị luyện ra Trấn Thiên Phù Đồ Tháp tu luyện tinh thần chi lực."
"Đợi ngươi khôi phục chút căn nguyên cho chúng ta, chúng ta sẽ đồng thời ra tay mở ra một phần Trấn Thiên Phù Đồ Tháp để thiết lập liên hệ với vị tiểu hữu kia."
Lục Trường Sinh gật gật đầu.
Bắt đầu tiến hành chữa trị.
Nhưng mà khi mỗi một tài liệu phóng xuất ra uy năng thì bên trong Tà Ma vực tựa như có cảm ứng.
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Rống!!!
Tiếng ngâm rung trời!
Giống như toàn bộ thông đạo Tiên giới đều run rẩy trong khoảnh khắc này!
"Là kẻ phương nào dám can đảm ngăn cản bước chân của Tà Ma vực ta!"
Trong lúc nhất thời, tà ma chi khí bùng nổ thổi quét về phía mấy người Lục Trường Sinh.
Thấy một màn như vậy.
Sắc mặt Hoàng Thiên cùng với Liễu Tự Như đều trở nên ngưng trọng.
"Xem ra phong ấn đã kề cận tan vỡ. . . . . ."
Liễu Tự Như ngưng trọng nói.
Hoàng Thiên cũng khẽ nhíu mày, nói:
"Long tộc sao?"
Theo nàng biết thì Long tộc ở thời kỳ thượng cổ cùng Phượng hoàng chiến đấu đã sớm bị diệt sạch.
Không nên còn tồn tại mới đúng.
Nhưng một tiếng long ngâm này khiến nàng giật mình.
Tuy rằng tràn ngập tà ma chi khí nhưng lại mang theo khí huyết nồng đậm của Long tộc cùng với huyết mạch chi lực, không cách nào bị tà ma chi khí che lấp.
Lục Trường Sinh cũng thấy được một màn này.
Hắn nhíu mày, lập tức búng ngón tay.
Tức khắc có từng tờ phù triện xuất hiện trước cỗ tà ma chi khí đang ập tới.
"Lên."
Phù triện phát ra từng tia lôi đình thô to!
Giống như thông thiên triệt địa xé rách tà ma chi khí!
Chính là khoảnh khắc tà ma chi khí tràn tới lại có một bóng dáng to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Đồng tử Hoàng Thiên bỗng nhiên co rụt lại.
Bóng dáng to lớn này thế mà một cự long toàn thân đen nhánh!
Trên thân hắc ám cự long có long lân, long lân giống như biết hô hấp chậm rãi khép mở.
Lúc khép mở sẽ để lộ một màu hỏa hồng bên trong.
Một cỗ long uy trấn áp toàn bộ thông đạo Tiên giới!
Long uy che trời lấp đất hướng tới mấy người Lục Trường Sinh mà bao phủ.
Đây thật sự là Long tộc sao?
Liễu Tự Như ở Thảo Đường một thời gian rồi, lại còn là chấp sự ngũ tinh của Ám Vực, tự nhiên biết chuyện Long tộc đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Trước đó, khi biết được Hoàng Thiên thế là Thần Hoàng hắn đã giật mình.
Hiện giờ vẫn có Long tộc còn tồn tại?
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Hoàng Thiên.
Theo từng long uy phủ tới.
Huyết mạch trong cơ thể Hoàng Thiên cũng bắt đầu sôi trào.
Không chỉ là lửa giận từ huyết mạch Thần hoàng mà còn có sự cộng minh từ huyết mạch Ngũ trảo kim long.
Tức khắc Thần Hoàng chi hỏa bùng lên quay quanh thân Hoàng Thiên, cuối cùng ngưng kết sau lưng nàng hóa thành một đôi cánh che trời!
Giờ phút này ở thông đạo Tiên giới.
Một bên hắc ám một bên lửa đỏ.
Chia thành hai thái cực.
"Long tộc sao?"
Chỉ nghe Hoàng Thiên nhíu mày hỏi:
"Ngươi làm sao tồn tại được tới tận đây?"
"A?"
Hắc Ám Ma Long nhìn về phía Hoàng Thiên, từ trong cái miệng rồng to lớn có hơi thở nóng rực trào ra, tựa như đang nở nụ cười trào phúng.
"Phượng hoàng tộc? Thế mà vẫn còn hậu duệ sao."
"Bổn tọa làm như thế nào sống sót ngươi còn không xứng biết."
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng:
"Có xứng hay không ngươi sẽ nhanh chóng biết."
Dứt lời.
Hoàng Thiên lại bay thẳng về phía Hắc Ám Ma Long!
Tu vi Thần Chủ cảnh đỉnh phong hoàn toàn bùng nổ, Thần Hoàng chi hỏa che trời lấp đất được phóng thích.
Hắc Ám Ma Long cười lạnh một tiếng:
"Thức tỉnh huyết mạch Thần hoàng, trong cơ thể tựa hồ còn có huyết mạch của tên kia đi?
Tuy rằng không biết ngươi làm như thế nào nhưng mà. . . . . ."
Thời điểm nói tới đây.
Hắc Ám Ma Long mở cái miệng to lớn giống như vực sâu vô tận, một ngọn lửa đen nhánh hóa thành cơn lốc bắn về phía Hoàng Thiên!
Thấy thế, hai cánh của Hoàng Thiên bỗng nhiên vỗ mạng!
Thần Hoàng chi hỏa hóa thành từng quả cầu lửa to lớn điên cuồng nên vào cơn lốc lửa đen của ma long.
Cầu lửa dày đặc giống như mưa!
Nhưng mà nhìn một màn này trong mắt Hắc Ám Ma Long lại tràn ngập sự châm chọc.
"Xem ra Phượng hoàng nhất tộc cũng không thể chấn hưng nhờ ngươi rồi."
Vừa dứt lời, cầu lửa đã va chạm với cơn lốc lửa đen.
Nhưng mà điều làm cho Hoàng Thiên kinh ngạc chính là khi mỗi quả cầu lửa va chạm với cơn lốc thì lại bị nuốt hết!
Không cách nào tạo ra bất kỳ một gợn sóng nào.
Thậm chí tốc độ thổi quét của gió lốc cũng không bị ảnh hưởng một chút nào.
Quét thẳng tới Hoàng Thiên.
Liễu Tự Như cùng với Thạch Sinh nhìn thấy cảnh nàyl biểu tình đều kinh hãi.
Hoàng Thiên đã hoàn toàn chuyển hóa linh khí thành tiên khí, hơn nữa tu vi đạt tới Thần Chủ cảnh đỉnh thế mà không phải đối thủ của Hắc Ám Ma Long trước mắt?
Huống hồ Hắc Ám Ma Long này chỉ là hình chiếu.
Lúc này giọng nói lạnh nhạt của Lục Trường Sinh truyền đến.
"Lui vào trong bình chướng đi."
Tuy rằng Hoàng Thiên không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể cắn răng lui.
Liễu Tự Như cũng vội vàng đuổi theo.
Hắc Ám Ma Long cười lạnh một tiếng:
"Tránh ở trong mai rùa liền không có việc gì sao?"
Cơn lốc lửa màu đen nháy mắt oanh vào trên bình chướng!
Ầm!
Ngọn lửa màu đen nhanh chóng lan tràn khắp bình chướng trận pháp.
Đám người Lục Trường Sinh ở bên trong chỉ thấy phía trước đã bị ngọn lửa màu đen hoàn toàn bao trùm.
Nhưng mà lại không cách nào làm bình chướng dao động dù chỉ một chút nào!
Ngay cả tầng trận pháp thứ nhất cũng vẫn còn nguyên vẹn!
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói:
"Cũng không thể chỉ nhìn ngươi biểu diễn thôi nha. . . . . ."
Nói xong.
Ngón tay hắn khều khều, có tiếng nổ lớn vang lên.
Phù triện trên bình chướng cùng với trận pháp đồng thời bừng sáng!
Hơi thở hủy diệt tràn ra lấn át hết thảy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận