. . . .
Vách đá dựng đứng cao vút, phía trước không còn đường đi chỉ có một bàn cờ khổng lồ.
Hai bên bàn cờ đặt quân cờ đen và trắng.
Tuy rằng bàn cờ khổng lồ lơ lửng trên vách núi nhưng lại yên lặng tĩnh mịch, không hề phát ra một chút khí tức nào cả.
Giờ phút này, ngoại trừ mấy người Diệp Thu Bạch còn có hai nam một nữ đi tới nơi này.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thu Bạch, một nam tử tuấn tú đi đầu hơi kinh ngạc, lập tức cười nói:
"Không ngờ lại gặp ngươi ở đây."
Diệp Thu Bạch là người duy nhất được tàn hồn tán thành.
Cho nên thiên kiêu tiến vào cổ chiến trường đều nhận ra Diệp Thu Bạch.
Chỉ thấy nam tử ôm quyền nói:
"Cố Đô tinh vực, Tử Tiêu tông Phương Diễn."
Nam tử lập tức chỉ chỉ hai người còn lại nói:
"Bành Thế Vũ, Đồng Nhứ."
Dứt lời, Bành Thế Vũ cùng Đồng Nhứ cũng chắp tay thi lễ.
Diệp Thu Bạch cũng chắp tay hoàn lễ.
Phương Diễn lên tiếng hỏi:
"Không biết mấy người Diệp huynh có phát hiện gì không?"
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói:
"Vẫn chưa, nhưng nếu không giải quyết bàn cờ này có lẽ chúng ta chỉ có thể đi đường vòng."
Phương Diễn cười nói:
Ngay cả Diệp huynh ngươi cũng không nhìn ra được gì? Vậy chúng ta lên thử xem?"
Phương Diễn dứt lời liền dẫn đầu bạy lên bàn cờ.
Thấy một màn như vậy, Thạch Sinh cười ngây ngô nói:
"Sao hắn không sợ có cạm bẫy nha? Trông bộ dạng còn rất hào sảng."
Mục Phù Sinh cũng khẽ nhíu mày, nói:
"Không đúng, người bình thường sẽ không dễ dàng hành động như thế này, hình như hắn..... cố ý."
Nói tới đây, Mục Phù Sinh quay đầu nhìn về phía Tống Kiêu, hỏi:
"Tống huynh, ngươi biết lai lịch của mấy người này không?"
Tống Kiêu hiểu được ý của Mục Phù Sinh, buông tay nói:
"Ta nhận biết Tử Tiêu Tông, nhưng chưa từng nghe nói tới hai còn người lại."
"Chuyện này rất bình thường, trên đời thiên kiêu nhiều như vậy, ta không có khả năng nhận biết hết bọn họ."
Mục Phù Sinh gật gật đầu, trong lòng lưu lại tâm nhãn.
Khi Phương Diễn đứng vững trên bàn cờ cũng không có điểm dị thường xuất hiện.
Ninh Trần Tâm nhìn chằm chằm bàn cờ, hơi nhíu mày.
Hồng Anh phát hiện biểu cảm khác thường của Ninh Trần Tâm liền hỏi:
"Làm sao vậy? Phát hiện gì sao?"
Nếu không phát hiện gì thì Ninh Trần Tâm sẽ không có biểu tình thế này.
Ninh Trần Tâm gật đầu nói:
"Ta có một suy đoán, bất quá cần phải thử."
Sau đó Phương Diễn liền nhảy xuống.
Hắn vừa định nói gì đó thì Ninh Trần Tâm bỗng nhảy lên bàn cờ.
Mọi người đều tò mò nhìn, ba người Phương Diễn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ninh Trần Tâm.
Bởi vì Ninh Trần Tâm không phát ra khí tức của người tu đạo bình thường, đồng thời cũng không mang đến cảm giác tồn tại, là người trông tầm thường nhất trong đám người Diệp Thu Bạch.
Nhưng khi Ninh Trần Tâm đứng trên bàn cờ.
Bỗng có sự thay đổi.
Bàn cờ chấn động một trận.
Một tiếng nổ vang trầm thấp do bàn cơ phát ra vang lên!
Ninh Trần Tâm khoanh chân ngồi bên phải bàn cờ, nhắm hai mắt lại, từng luồng khí tức Nho đạo tràn ra!
Khí tức Nho đạo ngưng tụ sau lưng Ninh Trần Tâm ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ.
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ nắm lấy một viên hắc tử, lập tức hạ xuống chính giữa bàn cờ!
Giờ khắc này, phía đối diện Ninh Trần Tâm, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người có một nam tử nho nhã mặc đạo bào màu xanh chậm rãi xuất hiện.
Nam tử cười nói:
"Đã lâu không đánh cờ, hi vọng ngươi có thể làm cho bổn tọa tận hứng."
Ninh Trần Tâm vẫn bình thản, khẽ gật đầu:
"Tận lực mà làm."
Thấy thế, nam tử cầm lấy một viên bạch tử công kích hắc tử, đồng thời nói:
"Ngươi có ý kiến gì với đạo không?"
Một bạch tử rơi xuống, một lời được nói ra.
Không khí chung quanh như ngưng đọng, một cỗ khí thế huyền diệu hóa thành gió nhẹ lướt qua bàn cờ!
Ninh Trần Tâm làm như không thấy, lặng lẽ nắm hắc tử hạ xuống.
"Mới đầu ta cho rằng đạo chính là thuận theo tự nhiên, không làm gì cả."
"Nếu như áp đặt quá nhiều quy tắc cùng với trói buộc đối với mọi người sẽ hạn chế tự do của bọn họ. Đạo là để mọi thứ theo hướng tự nhiên."
Nam tử cười, lại nói:
"Nhưng ngươi nói chính là lúc đầu, như vậy hiện tại thì sao?"
Ninh Trần Tâm không do dự, hắn kiên nghị cầm lấy hắc tử hạ xuống.
"Lợi ích, quyền thế, vô số người vì đó mà đánh vỡ quy tắc khơi mào chiến loạn, bọn họ đã lật đổ ý nghĩ của ta, thuận theo tự nhiên chỉ là người nhu nhược, là lời biện minh cho hành vi trốn tránh của mình."
Ninh Trần Tâm vừa hạ cờ, khuếch trương địa bàn của mình, tựa hồ muốn muốt hết toàn bộ bạch tử của nam tử!
"Nếu không có quy củ và chuẩn tắc đạo đức nhất định, thế gian sẽ hỗn loạn và mất trật tự. Nếu muốn hòa bình, nhất định phải lập ra quy tắc!"
Tiếng nói vừa dứt, trên bàn cờ có ánh sáng trắng lóng lánh, nho đạo chi khí trông vô cùng bình thản giờ phút này giống như từng thanh tiểu đao sắc bén ẩn chứa sát khí!
Quý Thiên Dao, Kim Vô Tận, Tưởng Thanh Loan...... Thậm chí ba người Phương Diễn nghe được lời này đều khiếp sợ.
Bọn họ thật không ngờ, thư sinh trông bình thường không có gì lạ này lại nói ra lời khí phách như thế!
Có can đảm thay đổi toàn bộ thiên hạ, muốn lập ra quy tắc!
Đây là khí phách bực nào?!
Nam tử cũng động dung, lập tức lại cười hạ cờ.
Hắn không có phòng thủ mà chủ động xuất kích! Muốn lấy sát cản sát, đánh vỡ thế sát phạt của Ninh Trần Tâm!
"Lập ra quy tắc cũng có nghĩa là muốn đánh vỡ quy tắc hiện có.
Nếu muốn đánh vỡ, lập lại lần nữa... Đây thường thường là sự tình mà người thắng cuộc cùng với cường giả đỉnh phong làm, nếu mục đích của ngươi cũng như những người tu đạo khác đã đánh vỡ quy tắc, vậy ngươi có gì khác bọn họ đâu?"
"Đỉnh phong chi lộ trải đầy thi cốt. Như thế lời của ngươi, Nho đạo chi lộ của ngươi, bổn tọa có thể cho rằng chỉ là giả nhân giả nghĩa hay không?"
Ninh Trần Tâm rơi vào trầm mặc......
Sư tôn cũng từng cùng hắn thảo luận đề tài tương tự.
Lúc đó hắn nghĩ như thế nào?
Thêm vào quá trình truyền trong những năm qua... những lời mà nam tử nói xác thật khó phản bác.
Điều này làm cho Ninh Trần Tâm bắt đầu do dự, quân cờ không ngừng rơi xuống cũng mang theo sự do dự, có lúc phòng thủ, có lúc tiến công...
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là nửa ngày? Một ngày?
Nam tử nhìn hắc bạch song tử trên bàn cờ, khẽ thở dài, lập tức giơ một viên bạch tử lên nói:
"Nên kết thúc rồi..."
Đột nhiên Ninh Trần Tâm nói:
"Mục đích giống nhau nhưng quá trình cùng kết quả lại bất đồng."
Hai mắt nam tử hơi sáng lên nhìn về phía Ninh Trần Tâm, ý bảo hắn nói tiếp.
"Không có gì có thể vẹn cả đôi đường, tuy rằng con đường này khả năng tràn ngập giả dối, bất quá chỉ cần tiếp tục, khi đặt chân đỉnh phong không quên sơ tâm, đến lúc đó trọng định quy tắc là có thể hoàn thành lý tưởng."
Nói tới đây, Ninh Trần Tâm hạ cờ!
Cường chinh hoạt tử, kỳ diện nhất thời nghịch chuyển!
Nam tử thấy vậy cười to:
"Thiện, thế gian không có pháp lưỡng toàn, nhưng nếu ngươi đã đi lên con đường này, ý niệm thông thấu chính là chuyện quan trọng nhất!"
"Ta tên Loan Đế, ngươi có nguyện tiếp nhận y bát của bổn tọa!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận