. . . .
"Chắc chắn không thể gián đoạn tru tà đại hội, đúng như lời Lâm huynh nói, nếu gián đoạn sẽ nghênh đón phiền toái lớn hơn nữa."
Diệp Thu Bạch tiếp lời Lâm Trí Nam, nhàn nhạt nói ra cách nhìn của mình.
"Nếu như không gián đoạn, vậy ngày mai các thế lực lớn sẽ buông xuống Thánh Phù tông, trong đó có khả năng thêm mấy lão quái vật lánh đời."
Cung phụng Tô gia Hoàn Thuận lên tiếng hỏi.
Thực lực của mấy lão quái vật rất là dọa người.
Nếu như bọn họ đều xuất thế, e là vào tru tà đại hội ngày mai, chỉ với lực lượng của bên này không cách nào ngăn cản được đối phương.
Trong ánh mắt mọi người đều tràn ngập sự ngưng trọng.
Không gián đoạn sẽ rơi vào tình thế như Hoàn Thuận nói, thật sự khó mà ứng phó.
Trừ phi để Tô gia, Linh Tiên Cung cùng với Thiên Kiếm Phong dốc toàn bộ lực lượng.
Nhưng mà chuyện này có khả năng sao?
Tề Sát Đạo cũng tính tới điểm này rồi.
Đây cũng không phải âm mưu gì cả, từ đầu tới đuôi hoàn toàn là dương mưu!
Hoặc tiến hoặc lui.
Gián đoạn hay là tiếp tục.
Chọn lựa thế nào cũng sẽ rơi vào trong bẫy rập mà đối phương thiết lập!
"Tề Sát Đạo đáng chết!"
Chương Quan đột nhiên nổi giận hung hăng vỗ bàn tròn.
Tức khắc, không chỉ là cả đại điện mà ngay cả ngay cả Thánh Phù tông cũng chấn động theo!
Cái bàn lại không có vỡ vụn.
Tông chủ Thánh Phù Tông nhận thấy được động tác của Chương Quan đã lập tức lấy ra một tấm phù triện dán trên bàn, đồng thời rót linh khí của mình vào trong đó.
"Gặp phải chuyện lớn cần tĩnh khí, Chương Quan huynh đừng quá kích động."
Tông chủ Thánh Phù Tông trầm giọng nói:
"Hiện tại chuyện chúng ta nên làm không phải là cuồng nộ mà ngẫm nghĩ xem nên giải quyết như thế nào!"
Chương Quan hừ lạnh một tiếng, rút tay trên bàn về, thu liễm hơi thở Tiên Thiên cảnh.
Nếu như không phải đám người Hoắc Chính Hành kịp thời ngăn cách cỗ hơi thở này, e là mấy người Diệp Thu Bạch đã trực tiếp trọng thương. . . . . .
"Diệp Thu Bạch, Lâm Trí Nam, nói ra ý kiến của các ngươi đi."
Hoàn Thuận nhìn về phía hai người, mở miệng hỏi:
"Lui hay tiến đều không xong, vậy nên làm gì bây giờ?"
Hội nghị của nhóm cường giả Thiên Tiên cảnh thế mà cho tiểu bối nói chuyện, đưa ra ý kiến, thật sự là chuyện rất khó tin.
Lâm Trí Nam nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói:
"Diệp huynh, ngươi nói trước đi?"
Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu: "Chúng ta có hai biện pháp."
Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch chuyển ánh mắt đến trên người bốn cường giả Thiên Tiên cảnh, trầm giọng nói:
"Cần phải tiến hành tổ chức tru tà đại hội."
"Hơn nữa còn phải đúng thời điểm."
"Nếu Tề Sát Đạo muốn chúng ta tiến thoái lưỡng nan, bất kể làm như thế nào cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến chúng ta."
"Vậy chuyện chúng ta có thể làm chính là dùng hết khả năng hạ thấp mức độ nguy hiểm."
Hạ thấp mức độ nguy hiểm sao?
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Làm thế nào để hạ thấp mức độ nguy hiểm?
Lâm Trí Nam ở bên cạnh gật gật đầu.
Quả nhiên ý tưởng của Diệp Thu Bạch rất giống với ý tưởng của hắn.
Trong hoàn cảnh này bọn họ chỉ có thể dùng hết khả năng hạ thấp mức độ nguy hiểm thôi.
Còn chuyện biến hoàn cảnh xấu thành ưu thế thì không có khả năng.
Muốn chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế, trừ phi chuyển biến được ý nghĩ của các thế lực.
Làm cho bọn họ không còn muốn quan sát, không còn muốn làm ngư ông đắc lợi.
Nếu không thì không có khả năng dùng sự kiện lần này mà kéo bọn họ xuống nước chung.
"Nhưng mà. . . . . ."
Khi Lâm Trí Nam đang suy nghĩ thì Diệp Thu Bạch đột nhiên chuyển giọng.
"Ta muốn đánh cuộc ở đại hội tru tà, nếu như đánh cuộc thắng, có lẽ có thể lợi dụng dương mưu của Tề Sát Đạo chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế."
Vừa nghe lời này xong.
Sắc mặt Lâm Trí Nam cứng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch.
Ngay cả mấy cường giả Thiên Tiên cảnh cũng đồng loạt nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch.
"Nên làm như thế nào? Đánh cuộc như thế nào đây?"
Diệp Thu Bạch cười một tiếng rồi nói:
"Thua cuộc thì chúng ta cũng không tổn thất gì cả, vẫn chỉ có thể hạ thấp mức độ nguy hiểm, nhưng mà một khi thành công sẽ có một bộ phận thế lực lựa chọn quan sát cùng với những lão quái vật Thiên Tiên cảnh lánh đời suy xét gia nhập liên minh tru tà. . . . . ."
Hội nghị kết thúc.
Các thế lực đều phân biệt rời đi.
Trên đường trở về biệt viên, Hoàn Thuận nhìn về phía Tô Mộ U, cảm khái:
"Người này có dũng có mưu, thiên phú rất cao, xem như ta đã biết vì sao nha đầu ngươi xem trọng người này như thế."
Trước đó, lúc tham gia Tô Vạn vực thi đấu, Tô gia đã nói muốn toàn lực mượn sức Diệp Thu Bạch.
Hơn nữa dù cho đối phương gia nhập Tô gia cũng không cần sửa họ.
Thời điểm nàng nói ra, trong tộc có khen có chê không đồng nhất.
Nhưng phần lớn người Tô gia đều âm thầm phản đối.
Trong đó bao gồm cả Hoàn Thuận hắn.
Nhưng sau buổi thương thảo, Hoàn Thuận đã biết vì sao Tô Mộ U dụng tâm như vậy.
"Trách không được gia chủ gánh hết áp lực, muốn mạnh mẽ an bài vị trí gia chủ đời kế tiếp cho ngươi."
Tầm mắt cực cao!
Tô Mộ U cười nói:
"Nếu như không có nắm chắc thì ta cũng sẽ không làm như vậy."
. . . . . .
Bên kia, tông chủ Thánh Phù Tông đi tới chỗ thanh tu của ba vị thái thượng trưởng lão.
Sau khi trình bày kết quả thương thảo trưởng lão râu dài cười nói:
"Xem ra, mấy sư huynh đệ của tiểu tử Mục Phù Sinh không một tên nào đơn giản."
Tông chủ Thánh Phù Tông gật đầu cười nói:
"Vẫn là các trưởng lão sáng suốt, với thái độ của Thánh Phù tông chúng ta đối với Mục Phù Sinh, về sau bọn họ trưởng thành thì Thánh Phù tông cũng có thể phát triển vượt bậc."
Trưởng lão râu dài lại lắc lắc đầu nói:
"Trước đó ba người chúng ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần muốn tìm một người có thể kế thừa y bát của chúng ta thôi."
Ai ngờ tốc độ trưởng thành của đối phương thật sự kinh khủng.
Đã không cần bọn họ dạy dỗ nữa rồi.
Kinh nghiệm trên vài phương diện có lẽ ba vị thái thượng trưởng lão còn có thể dạy dỗ một chút.
Nhưng ở phù triện chi đạo, nếu như để Mục Phù Sinh tiếp nhận y bát của ba người bọn họ thì lại ngăn trở đường phát triển của hắn. . . . . .
"Sau khi sự tình lần này kết thúc, để cho Mục Phù Sinh tiến vào tầng thứ năm Tàng Phù Điện đi."
Tầng thứ năm?!
Sắc mặt tông chủ thay đổi, ngay cả hắn cũng không có quyền tự mình tiến vào tầng thứ năm!
Chỉ có người được ba vị thái thượng trưởng lão tán thành mới có thể bước vào!
Trong đó cất chứa phù triện mà Thánh Phù tông đã phong ấn từ trước tới nay!
Có thể thấy được ba vị thái thượng trưởng lão đã hoàn toàn phó thác tương lai của Thánh Phù tông vào trong tay Mục Phù Sinh. . . . . .
. . . . . .
Ở biệt viện Linh Tiên Cung.
Đại trưởng lão Chương Quan nhìn về phía Lâm Trí Nam, nói:
"Ngươi nói không sai, chúng ta cần tận lực giao hảo!"
Có thể ở trong tuyệt cảnh mà cứng rắn tìm ra một đường sống, hơn nữa còn có khả năng phản kích Tề Sát Đạo một cú.
Có thể nói là trí tuệ vô song!
Ngay cả Lâm Trí Nam cũng bất đắc dĩ cười khổ nói:
"Ta cũng chỉ nghĩ tới phương pháp hạ thấp mức độ nguy hiểm."
"Thiên phú yêu nghiệt thì thôi đi, ngay cả tâm trí cũng yêu nghiệt như vậy, còn so như thế nào nữa?"
"Danh xưng quân sư của ta e là phải chuyển sang Diệp huynh. . . . . ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận