Đoàn người đi tới Thanh Long biệt viện.
Thái tử nhìn về phía Mục Phù Sinh mặt tái nhợt, quan tâm hỏi:
"Hay Mục huynh đi nghỉ ngơi đi? Sau đó để sư huynh của ngươi thuật lại một lần là được rồi."
Mục Phù Sinh vừa định lắc đầu cự tuyệt, sau đó bỗng sửng sốt gật đầu nói: "Được rồi, ta về trước."'
Tiểu Hắc và Phương Khung cảm thấy Mục Phù Sinh có điểm không thích hợp, bất quá cũng không có nói thêm gì.
Thái tử thấy thế, liếc mắt nhìn Sở lão, Sở lão hiểu ý đưa một hộp gỗ tinh xảo cho Mục Phù Sinh nói:
"Đây là đan dược khôi phục cấp bậc Tổ cảnh mà Thái tử chuẩn bị, có lẽ có thể giúp đại nhân khôi phục nhanh hơn."
Mục Phù Sinh cũng không cự tuyệt, sau khi nói cám ơn liền rời khỏi Thanh Long biệt viện.
Thái tử bắt đầu giảng giải chi tiết của quân bị diễn võ cho Tiểu Hắc và Phương Khung nghe.
"Ta chỉ khống chế một chi quân đội, gọi là Thanh Long quân."
"Quân bị diễn võ chia thanh ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là diễn tập đoàn thể, giai đoạn thứ hai là khảo nghiệm chỉ huy quân đội, hai giai đoạn này đều không cần các ngươi."
"Bất quá giai đoạn thứ ba cần các ngươi hỗ trợ."
Nói tới đây, Thái tử lấy ra một khối sa bàn, chỉ vào một dải dài nhô lên phía trên, nói:
"Nơi này là Cửu Long sơn mạch, trong đó có nhiều cấm địa, ngay cả thần triều chúng ta cũng chưa hoàn toàn thăm dò hết. Địa điểm tiến hành giai đoạn thứ ba thiết lập ở nơi này."
"Cửu Long sơn mạch có thể nói là long mạch chi địa của Cửu Long thần triều, mỗi một thần triều đều cần có một Long mạch cấp Bán Thần mới có thể xưng là thần triều."
"Long mạch cấp Bán Thần không chỉ có thể gia tăng khí vận cho Thần triều mà còn có thể tụ tập linh khí của thiên địa cho Thần triều."
"Cứ mười năm Cửu Long sơn mạch sẽ dưỡng ra chín đạo long hồn, quy tắc rất đơn giản, đội quân nào lấy được nhiều long hồn nhất sẽ thắng."
Thái tử nhìn Tiểu Hắc và Phương Khung, ngưng trọng nói:
"Bất quá, ta cần nhắc nhở các ngươi, thực lực của Thanh Long quân so với các quân đoàn khác chỉ ở trung đẳng tiếp cận thượng đẳng, các quân đoàn đỉnh cấp đều nằm trong tay Đại hoàng tử, một khi gặp phải tổn thất sẽ rất lớn. Cho nên ta muốn hỏi các ngươi một câu, xác định tiếp nhận ủy thác sao?"
Tiểu Hắc không chút do dự đáp lời: "Nếu đã tới đây, làm gì có đạo lý bỏ giữa chừng."
Phương Khung lại hỏi: "Những quân đoàn khác có ngoại viện sao?"
Thái tử gật đầu nói: "Tự nhiên sẽ có."
"Các ngươi đã đáp ứng, như vậy ta cũng cho các ngươi một hứa hẹn, dù thành công hay không, phần thưởng nhiệm vụ đều thuộc về các ngươi."
Thái tử cười nói.
Đối với Thái tử, tranh được thắng lợi quân bị diễn võ lần này chỉ là mục đích phụ.
Quan trọng nhất chính là lấy được tình hữu nghị của đám người Tiểu Hắc.
Sau khi nhiệm vụ hộ tống cuối cùng kết thúc.
Thái tử liền hỏi thăm tin tức về mấy người Tiểu Hắc, cũng nghe được bọn họ là học viên đặc tuyển của Hỗn Linh học viện, do đại trưởng lão đưa vào.
Như vậy quan hệ giữa bọn họ và đại trưởng lão tự nhiên rất tốt.
Lấy được tình hữu nghị của bọn họ không chỉ là đánh cuộc thành tựu ngày sau mà còn gián tiếp đả thông quan hệ với Hỗn Linh học viện.
Điều này cực kỳ quan trọng đối với Thái tử có nội tình không đủ cường thế trong Thần triều.
Đội ngũ trong Thần triều trên cơ bản đã định ra.
Thái tử muốn tiếp tục làm phong phú thế lực của mình, đương nhiên là muốn tìm kiếm sự trợ giúp của thế lực bên ngoài.
Như vậy, mấy người Tiểu Hắc vốn có thiên phú phi phàm, quan hệ không cạn với đại trưởng lão Hỗn Linh học viện chính là ứng cử viên tuyệt vời.
Sau khi thương nghị chi tiết một phen, Tiểu Hắc và Phương Khung cũng rời khỏi Thanh Long biệt viện.
Đợi đến khi hai người trở lại tiểu viện Thái tử an bài lại phát hiện Mục Phù Sinh không ở trong tiểu viện.
Bất quá điều này cũng nằm trong dự liệu.
Với tính cách của Mục Phù Sinh, nếu như không phải có chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội thu hoạch tin tức.
......
Cùng lúc đó, ở một chỗ biên giới Cửu Long thành.
Hầu như không có dấu vết của con người lui tới.
Ở một khe núi có một tiểu viện nằm bên cạnh dòng suối nhỏ.
Mục Phù Sinh đến nơi đây.
Dọc theo đường đi cũng không có trạm gác ngầm, cũng không có ai ngăn cản hắn.
Hắn tới trước cửa tiểu viện, có một gốc cây hoa đào nghiêng xuống treo bên cạnh cổng vòm.
Đại môn mở rộng, tựa như đã sớm biết Mục Phù Sinh sẽ tới vậy.
Mục Phù Sinh nhìn quanh một vòng, đã sớm chuẩn bị Thiên Lôi độn phù, lúc này mới bước vào tiểu viện.
Đi trên con đường lát đá xanh, hắn nhanh chóng tới một bụi hoa trong vườn, một nữ nhân mặc váy trắng không tô điểm gì đang chăm sóc hoa cỏ.
Những hoa cỏ này cũng không quý giá, ngược lại là loại bên đường, có thể tùy ý thấy được trong rừng.
Nhận ra Mục Phù Sinh tới, Cửu Bạch Lộ nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần cẩn thận xử lý, ngươi không cảm thấy những thứ này hoa dại cỏ dại so với những hoa cỏ quý giá kia càng khỏe mạnh đẹp mắt, mùi hương càng say lòng người hơn sao?"
Mục Phù Sinh trực tiếp lắc đầu nói: "Ta không hiểu hoa cỏ, điện hạ cố ý truyền âm cho ta tới nơi này, ta nghĩ cũng không tới thảo luận phong nguyệt nha?"
Cửu Bạch Lộ cười khẽ một tiếng, hoa cỏ theo tiếng cười mà "xào xạc" lay động.
Nàng quay đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh nói:
"Chỉ cần ngươi có thể đả động ta, cũng không hẳn không thể nói chuyện phong nguyệt."
Mục Phù Sinh không ngợi đáp:
"Không đả động được, không có thực lực này."
Cửu Bạch Lộ đặt bình nước xuống, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Mục Phù Sinh nói:
"Câu trả lời của ngươi không giống với những nam nhân khác."
Mục Phù Sinh: "???"
Ta được thêm điểm sao?
Hay là trả lời lại lần nữa? Ta đổi câu trả lời quen thuộc hơn?
Ngươi quả thật không giống với những người khác, người khác đều tìm mọi cách tới gần ta, nhưng ngươi lại tìm mọi cách tránh xa ta."
Cửu Bạch Lộ che miệng cười khẽ, tò mò nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, kim quang lại hiện lên trong đôi mắt.
Mục Phù Sinh cười khổ nói: "Điện hạ nên nói chính sự đi."
Lúc này Cửu Bạch Lộ mới buông tha ý định tiếp tục trêu ghẹo Mục Phù Sinh, gật đầu nói:
"Biết ngươi rất cẩn thận cho nên ta đã sớm sai tất cả mọi người trong tiểu viện cùng với trạm gác tránh rồi."
Mục Phù Sinh kinh ngạc nói: "Điện hạ không sợ bị ám sát?"
"Bị ai ám sát? Ngươi sao?"
"Ngươi lại không có thù với ta."
Cửu Bạch Lộ lướt qua Mục Phù Sinh tiến vào trong đình nhỏ, vừa pha trà vừa nói: "Ngươi tin tưởng nhân quả sao?"
Đề tài này khiến Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.
Ngây người một khắc hắn mới khôi phục tinh thần, lắc đầu nói:
"Tin nhưng lại không tin."
Cửu Bạch Lộ cười nói: "Mới đầu ta cũng không tin, ta cho rằng nhân quả chỉ là một cái cớ khi không đủ thực lực, nhưng đến bây giờ ta lại phát hiện dù có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể chặt đứt nhân quả."
Mục Phù Sinh nhíu mày hỏi: "Vì sao điện hạ nói như vậy?"
Tiếng nước sôi ùng ục không ngừng vang lên, hương trà tản ra bốn phía, Cửu Bạch Lộ được hơi trà phủ kín, thần bí nói:
"Hình như ta và ngươi có nhân quả chặt không đứt..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận