. . . .
Gió lạnh gào thét mang theo tiếng gầm gừ trầm thấp, giống như đang cung nghênh quỷ vương hàng lâm.
Quỷ Vương lẳng lặng lơ lửng giữa không trung mà đã mang đến lực lượng hắc ám vô tận!
Không khí chung quanh trở nên nặng nề, giống như một tầng bóng ma bao phủ không gian này.
Hàn ý tập kích làm cho người ta không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.
Quỷ vương sao?
Bốn người Diệp Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người này.
Đối phương đứng giữa không trung không nhúc nhích chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, bốn người Diệp Thu Bạch đều cảm giác được Quỷ vương đang nhắm tới bọn họ.
Uy áp quanh quẩn khiến cho bọn họ ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Thần Chủ cảnh!
Ngay cả hành động của Mục Phù Sinh cũng trở nên khó khăn, đây không phải là uy áp mà Thần Chủ cảnh sơ kỳ có thể mang đến.
Ít nhất cũng đạt tới Thần Chủ cảnh đỉnh phong!
Trong ngoài Vân Mộng thành, thủ lĩnh của tất cả các thế lực đều ngưng trọng nhìn bầu trời đen tối.
"Ở giới vực vĩ độ cao, trong bảy thế lực cấp Thần Chủ còn có một vị đại năng Thần Chủ cảnh thế này sao?"
"Cũng không có...Ngoại trừ bảy thế lực cấp thần chủ ra thế mà vẫn còn tồn tại đỉnh phong bực này. "
"Cũng bình thường thôi, luôn có thế ngoại cao nhân tồn tại. "
"Loại cường giả này đến Vân Mộng trạch làm gì chứ?
Nơi này hẳn là không có thứ gì hấp dẫn hắn mới đúng. "
Không ai biết danh tính của lão giả.
Tại thời điểm này.
Trong Vân Mộng trạch, chín cái đầu to lớn của đầm lầy chi chủ Tương Liễu nhìn chằm chằm lão giả, phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên!
Tiếng gầm gừ khiến cả không gian lung lay như muốn đổ.
"Quỷ vương!!"
Lão giả được gọi là Quỷ vương lạnh nhạt nhìn thoáng qua đầm lầy chi chủ, trầm giọng nói:
"Tương Liễu, ngươi chống cự như thế nào cũng không có tác dụng, bị Quỷ Viêm trận tiêu hao hơn vạn năm rồi, cũng không thể chống đỡ nổi công kích của bổn tọa. "
"Bất quá vẫn phải chờ một chút, chờ bổn tọa xử lý mấy con tôm nhỏ này xong lại đến lấy ma hạch của ngươi. "
Quỷ vương nói xong đưa mắt nhìn về phía bốn người Mục Phù Sinh.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Trong con ngươi phảng phất như có bách quỷ dạ hành, vạn quỷ gầm thét!
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho bốn người Mục Phù Sinh cảm thấy bản thân như rơi vào luyện ngục, bị vô số ác quỷ gặm nhấm thân thể và thần hồn!
"Các ngươi chính là mấy kẻ ở chỗ man hoang kia?"
Lúc ấy Tà tộc dùng phương pháp hàng thần mời một đạo pháp thân của đại năng Quỷ tộc hàng lâm.
Khi đó Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh và Tiểu Hắc đều có mặt.
"Mặc kệ vì sao các ngươi phải ngăn trở đại kế của Quỷ tộc chúng ta, trước tiên giải quyết các ngươi rồi nói sau.
Quỷ vương thản nhiên nói:
"Gọi người kia tới đây đi, bổn tọa cùng giải quyết."
Bốn người Diệp Thu Bạch tự nhiên biết người kia trong miệng Quỷ vương là ai rồi.
Chính là sư tôn Lục Trường Sinh.
Mục Phù Sinh vẫn có thể miễn cưỡng nói chuyện dưới uy áp của Quỷ vương.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Hỏi là hỏi như vậy, bất quá Mục Phù Sinh đã lặng lẽ bóp nát ngọc bội rồi.
Quỷ vương hừ lạnh một tiếng:
"Như thế nào, lúc trước chỉ là pháp thân của bổn tọa hàng lâm mà thôi, thực lực không có bao nhiêu, hiện giờ chân thân ở đây còn không thể nào xử lý mấy tên tiểu bối sao?"
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua.
Mây đen giăng kín không trung bị thổi tan trong khoảnh khắc.
Ánh trăng sáng rực chiếu xuống khu đầm lầy này!
Quỷ vương thấy thế mà kinh ngạc, khí tức bộc phát.
"Ngươi muốn xử lý ai?"
Theo một giọng nam tử truyền đến.
Trước mặt bốn người Mục Phù Sinh có thêm một bóng người.
Một nam tử có mái tóc dài đen dài phiêu đãng theo gió.
Trường bào màu trắng nhẹ nhàng bay bay.
Đường vân tinh tế trên trường bào lóe ra ánh sáng nhàn nhạt tựa như tiên khí ngưng kết, đôi mắt như có ánh sao.
Quỷ Vương nhìn thấy nam tử này, đầu tiên là có chút kinh ngac, sau đó hừ lạnh một tiếng.
"Ngược lại là ta bị xem thường, chỉ có pháp thân nho nhỏ hàng lâm. "
Nam tử tự nhiên là Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cười khẽ một tiếng:
"Lúc trước ngươi dùng pháp thân hàng lâm bị ta diệt, vì để cho ngươi xuống Cửu U cũng có thể phục nên ta mới dùng pháp thân đối chiến. "
"Tuy rằng hẳn là thần hồn của ngươi sẽ không cách nào tiến vào Cửu U Chi Địa. "
Nói là nói vậy nhưng Lục Trường Sinh vẫn truyền âm cho bốn người Mục Phù Sinh.
"Không đề cập đến nguyên nahn6 các ngươi trêu chọc cường giả, trước khi gây họa có thể nói trước với ta một tiếng hay không, để cho ta chuẩn bị chút."
"Đến lúc đó ta dùng chân thân hàng lâm mới nắm chắc giải quyết đối phương nha!
Lỡ như pháp thân của ta không cách nào giải quyết đối phương thì làm sao bây giờ. "
Bốn người Diệp Thu Bạch đều bất đắc dĩ cười.
Sư tôn vừa nói khí phách như thế sao mà hiện tại lại lộ ra nguyên hình rồi.
"Ha ha ha ha ha!
Đây thật ra là chuyện khôi hài nhất mà bổn tọa từng nghe qua! "
Quỷ vương cười to nói:
"Ngươi ngược lại có chút cuồng vọng, hiện giờ chân thân của bổn tọa hàng lâm mà ngươi chỉ dám dùng pháp thân xuất hiện.
Ngươi sợ bổn tọa giết ngươi, cho ngươi nếm hết nỗi đau vạn quỷ phệ tâm sao?"
Lục Trường Sinh không thèm để ý tới tên này.
Ngược lại nghiêm túc nhìn Phương Khung.
Giờ phút này Phương Khung đang kể cho hắn nghe chuyện mà Tương Liễu cho hắn biết.
Càng nghe sắc mặt Lục Trường Sinh càng lúc càng ngưng trọng.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy người Diệp Thu Bạch nhìn thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng thế này.
Vạn năm trước đã có người dự đoán được Tiểu Hắc sẽ tới nơi này, hơn nữa còn kết luận đối phương nhất định có thể giải cứu đầm lầy chi chủ Tương Liễu.
Nhưng Tương Liễu là ma thú cấp bậc Thần Chủ!
Vậy tại sao đối phương lại kết luận Tiểu Hắc có thể cứu nó?
Lục Trường Sinh có suy đoán rất khủng bố.
Chẳng lẽ đối phương đã tính luôn cả hắn rồi?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Trường Sinh không ngừng biến hóa.
Nếu đúng như suy đoán thì rốt cuộc đối phương là ai?
Lúc đó hắn còn chưa tới thế giới này mà.
Làm thế nào mà đối phương có thể dự đoán được chứ?
Còn Quỷ tộc thì sao?
Quỷ tộc đóng vai trò gì trong chuyện này?
Tới đây Lục Trường Sinh rốt cục cảm giác được ở phía sau hắn tựa hồ có một bàn tay đang đẩy.
Để cho hắn đi theo con đường mà đối phương đã thiết kế trước...
Có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Lục Trường Sinh cảm thấy trước mắt như có một đoàn sương mù.
Điều này khiến cho hắn sợ hãi, đồng thời bắt đầu phẫn nộ!
Không phải phẫn nộ vì người khác mà là vẫn nộ vì tu vi bản thân còn chưa đủ.
Cảnh giới còn chưa đủ!
Còn không cách nào đạt tới cảnh giới siêu việt hết thảy, không bị người khác bài bố!
Nhưng mà. . .
Lục Trường Sinh đã quên mất một điều.
Khi đó hắn còn chưa tới thế giới này, nói gì đến tu vi cảnh giới chứ?
Đồ Văn Hằng nhìn thấy Lục Trường Sinh chậm chạp không để ý tới Quỷ vương liền giận dữ quát:
"Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy Quỷ vương đang nói chuyện với ngươi sao?"
Lục Trường Sinh quay đầu nhìn, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Lập tức giơ một bàn tay vỗ về phía Đồ Văn Hằng.
Vô số quy tắc chi lực không ngừng áp súc!
Hóa thành quy tắc cự sơn trực tiếp trấn áp Đồ Văn Hằng.
Khí tức sinh mệnh và dao động thần hồn của hắn nhanh chóng tiêu tan!
Bây giờ Lục Trường Sinh đang rất tức giận.
Khi một người gần như chưa bao giờ tức giận đột ngột nổi giận thì hậu quả là rất nghiêm trọng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận