Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế

Chương 951: Thúc giục Ma Phấn Tiết

Ngày cập nhật : 2025-09-17 10:45:15
. . . .
Kiếm ý Kiếm Tiên phóng lên cao.
Kiếm vực bao trùm toàn bộ tường thành phía tây!
Đồng thời từng trương phù triện dán vào trên tường thành, gia cố phòng ngự.
Từng luồng lôi đình chi lực bắt đầu thổi quét.
Tướng sĩ chung quanh thấy một màn như vậy cũng sửng sốt.
Trọng Trường Công, Chung Yến, Tề Văn thì giận dữ.
"Các ngươi đang làm gì vậy! Các ngươi đang làm gì!"
Trọng Trường Công giận dữ hét to:
"Chuyện chúng ta nên làm chính là chờ đợi thời cơ, bảo tồn thực lực đối phó hai đầu ma thú cấp Thần Tướng kia!"
Diệp Thu Bạch nhàn nhạt nói:
"Nếu tường thành bị công phá thì càng khó đối phó hơn."
"Ngươi là đội trưởng hay ta là đội trưởng?"
Trọng Trường Công tức giận nhưng lại cười:
"Như thế nào, không cần khe thưởng cho nhiệm vụ sao?"
Tề Văn bên cạnh cũng châm chọc nói:
"Dù muốn chống đỡ thú triều, phòng ngừa tường thành bị công phá, với thực lực của các ngươi cùng với mức độ tổn hại của tường thành hiện tại, bất quá chỉ có thể hấp hối giãy giụa một đoạn thời gian."
Chung Yến cũng nói:
"Tường thành phá liền phá, tập trung lực lượng đánh chết hai đầu ma thú cấp Thần Tướng kia không phải tốt hơn sao?"
"Tường thành bị phá, ma thú cấp Thần Tướng liền không có mục tiêu tấn công, càng khó đối phó."
Phương Khung lạnh lùng nói:
"Mặc kệ."
Trọng Trường Công lạnh giọng nói:
"Một khi đã như vậy, các ngươi cứ là theo ý mình đi, chờ chúng ta đánh chết ma thú hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng cũng không có phần các ngươi."
Lúc này.
Chung Yến truyền âm nói:
"Trọng đại ca, không có bọn họ làm mồi nhử, muốn đánh chết hai đầu ma thú cấp Thần Tướng kia có khả năng hơi khó khăn, dù sao ma thú được ma khí gia trì nên cường độ thân thể đã tăng không ít."
Trọng Trường Công lại cười lạnh nói:
"Không quan trọng, dù như thế thì bọn họ cũng có thể làm mồi, ta mang theo đồ vật kia đến."
Nghe tới đây, Tề Văn cũng cười lạnh:
"Vậy tốt lắm, nếu bọn họ không biết tốt xấu, vốn còn có thể nhặt một cái mạng, hiện giờ Trọng đại ca dùng đồ vật kia e là không giữ nổi mạng rồi."
Vì sao phải tìm mấy người Thần Binh cạnh lạ mặt như bốn người Diệp Thu Bạch chứ?
Mà không phải là tìm người quen thuộc, có cảnh giới cao hơn để tổ đội?
Rất đơn giản.
Khi Trọng Trường Công biết được mấy người Diệp Thu Bạch đến từ chính Hạo Thiên thần vực cách Thần Hàng Tinh Vực vạn dặm.
Cũng là đệ tử thuộc một thế lực nhi lưu mà thôi.
Cho dù mấy người Diệp Thu Bạch có chết thì tông môn cũng chẳng thể nào tìm bọn họ gây phiền toái?
Nếu cảnh giới quá cao có khả năng sống sót sau khi hoàn thành nhiệm vụ và cường thế chia cắt khen thưởng với bọn họ.
Nhưng còn Thần Binh cảnh thì thế nào, chỉ có thể làm con mồi, dù hoàn thành nhiệm vụ mà không có phân chia khen thưởng cho bọn họ, trước bối cảnh cùng với thực lực áp bách, bọn họ còn không thể không vào khuôn khổ sao!
Đây mới là mục đích thật sự khi Trọng Trường Công tìm tới mấy người Diệp Thu Bạch.
Bằng không sao có thể vô duyên vô cớ tìm mấy tên cảnh giới còn thấp hơn mình để tổ đội chứ?
Trên thế gian này không có nhiều Thánh nhân.
Diệp Thu Bạch thấy đám người Trọng Trường Công không hề để ý tới mình cũng không có quản bọn họ.
Hắn nhìn về phía Mục Phù Sinh nói:
"Mục sư đệ, phù triện của ngươi có thể giúp tường thành chống đỡ bao lâu?"
Mục Phù Sinh nhìn xuống phía dưới.
Một loạt phù triện đang dán đầy tường thành.
Thú triều cuồn cuộn không ngừng trùng kích tường thành.
Dưới sự gia trì của phù triện vẫn có tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên cùng với chấn động liên miên không dứt.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Phù Sinh nhíu nhíu mày:
"Nhiều nhất chỉ kéo dài được một ngày."
"Kết cấu bên trong tường thành đã bị hư hao, trận pháp phòng ngự cũng đã tàn phá không chịu nổi."
Ma thú bên trong thú triều trên cơ bản đều ở cấp bậc Thiên Tiên Địa Tiên, thậm chí còn có Thần Binh cảnh.
Nếu như không nhờ phù triện của Mục Phù Sinh hỗ trợ, e là chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là nửa ngày.
Diệp Thu Bạch gật đầu:
"Phương sư đệ, chuẩn bị trận pháp."
"Phối hợp với kiếm vực của ta cùng nhau tiến công."
Phương Khung gật đầu, một cỗ hơi thở hủy diệt từ trong cơ thể hắn tràn ra!
Sau thời gian nửa nén nhang, Phương Khung hô:
"Có thể."
Diệp Thu Bạch gật đầu, Hỗn Nguyên Tiên Kiếm hướng phía trước vạch xuống.
Thái Sơ Kiếm Kinh, Phá ma!
Đồng thời theo Diệp Thu Bạch chém ra một kiếm.
Kiếm ý Kiếm Tiên bên trong kiếm vực bị điều động ngưng tụ thành từng thanh cự kiếm.
Cự kiếm ầm ầm chém xuống đàn ma thú đang tấn công tường thành bên dưới!
Đây là kết quả sau khi Lục Trường Sinh giúp Diệp Thu Bạch tăng cường thực lực.
Kiếm vực còn có thể phối hợp với kiếm kỹ.
Uy năng tăng gấp mấy lần so với trước!
Cùng lúc đó, Phương Khung bỗng nhiên giơ một ngón tay về phía trước.
Sát trận ngay lập tức phô ra.
Một chưởng ấn màu xám oanh về phía thú triều!
Mục Phù Sinh không cam lòng yếu thế.
Huyền Âm Tử Lôi, Thiên Trừng Thần Lôi, Lục Cửu Thiên Lôi.
Ba loại thần lôi bất đồng trong khoảnh khắc ngưng tụ thành một quả cầu lôi đình to lớn!
Quả cầu ầm ầm nện xuống phía dưới.
Trong lúc nhất thời.
Kiếm ý mãnh liệt, khí tức hủy diệt và lôi đình lan tràn!
Thú triều trước mặt ba người Diệp Thu Bạch lại bị đánh thủng một lỗ to lớn!
Các tướng sĩ chung quanh cảm thấy áp lực được giảm bớt không ít.
Thấy một màn thế này, tâm tình các tướng sĩ vốn đang trầm xuống, có chút tuyệt vọng bỗng nâng cao không ít.
Một tiếng rống to vang lên, bọn họ bắt đầu phản công!
Thu hết thảy cảnh tượng vừa diễn ra vào trong mắt, ba người Trọng Trường Công cảm thấy kinh hãi.
Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh chỉ có tu vi Thần Binh cảnh trung kỳ.
Vậy mà thi triển ra công kích có uy năng lớn như thế?
Phương Khung là Thần Binh cảnh hậu kỳ, bố trí ra trận pháp có thể khiến cho Trọng Trường Công sinh lòng kiêng kị!
Chẳng lẽ thực lực của bọn họ thật có thể chống đỡ tới khi thú triều rút đi sao?
Nghĩ đến đây.
Sắc mặt Trọng Trường Công trở nên âm trầm.
Nếu thật sự chống đỡ đến khi thú triều rút đi, như vậy ma thú cấp Thần Tướng cũng sẽ rời đi.
Đến lúc đó bên Lam Hải có khả năng đã hoàn thành nhiệm vụ!
Không thể chờ đợi thêm nữa.
"Chung Yến, Tề Văn, chuẩn bị!"
Trọng Trường Công truyền âm cho hai người.
Chung Yến và Tề Văn đều gật gật đầu.
Hơi thở nửa bước Thần Tướng cảnh bỗng nhiên bùng nổ!
Cùng thời gian.
Trọng Trường Công trực tiếp lướt đến bên cạnh Diệp Thu Bạch rồi bóp nát một cái túi thơm.
Từng cụm phấn màu vàng rơi xuống, bám vào trên thân Diệp Thu Bạch.
Mục Phù Sinh thấy thế, sắc mặt chùng xuống:
"Thúc giục Ma Phấn Tiết, ngươi đây là có ý gì?!"
Vật này khi ở giới vực trung vĩ độ Mục Phù Sinh cũng đã biết.
Là một loại phấn có thể hấp dẫn ma thú công kích!
Đương nhiên chỉ có thể hấp dẫn ma thú không có linh trí.
Nhưng mà ma thú bên trong thú triều này chịu ảnh hưởng của ma khí nên đã không còn linh trí!
Trọng Trường Công cười lạnh nói:
"Nếu các ngươi không nghe chỉ huy, vậy cũng không thể trách ta vô tình, nỗ lực sống sót đi."
Tiếng nói vừa dứt.
Trọng Trường Công trực tiếp bay khỏi tường thành!
Sau đó ném thêm một cái túi thơm xuống chỗ ma thú cấp Thần Tướng.
Ma Phấn Tiết nháy mắt vẩy đầy thân hình một con ma thú cấp Thần Tướng.
Bỗng nhiên hai tròng mắt một ma thú dạng hổ nhanh chóng biến thành màu đỏ, nó hướng về phía Diệp Thu Bạch mà rống một tiếng thật to, tứ chi chuyển động như một con ngực thoát cương phóng thẳng về phía Diệp Thu Bạch.
"Một đầu ma thú cấp Thần Tướng, e là các ngươi cũng không có cơ hội sống sót rồi."
Trọng Trường Công vừa nhìn vừa cười lạnh.
Diệp Thu Bạch trầm giọng nói:
"Không nhất định."

Bình Luận

1 Thảo luận