. . . .
Đột phá trong chiến đấu là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Dùng từ khó như lên trời đề hình dung cũng không quá.
Dù sao thời điểm đột phá tâm cảnh cần phải ổn định.
Trong chiến đấu không đề cập tới có phải đối thủ hay không thì ít nhiều gì cũng sẽ bị phân tâm.
Huống hồ đột phá cảnh giới trong quá trình chiến đấu há có thể dễ dàng như vậy, nói phá là phá?
Nhưng người tu đạo có đạo cơ vững chắc như Diệp Thu Bạch muốn đột phá trên cơ bản cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Hình chiếu đến giờ phút này lại không có khởi xướng công kích nữa.
Ngược lại dần dần bắt đầu phân giải.
Thân thể, đan điền, gân cốt, máu thịt cùng với Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay trong khoảnh khắc hóa thành từng sợi kiếm ý giống như có thể khai thiên, dung nhập vào trong thanh kiếm hư ảo.
Thanh kiếm hư ảo lại chậm rãi ngưng thật!
Sau khi ngưng thật, thanh kiếm hu ảo cũng diễn hóa thành hình người.
Tằng Quý Nguyên giải thích:
"Xem ra là một kiếm linh, hẳn là kiếm linh trong bội kiếm của Kiếm Thần tiền bối."
Lại Thanh Vân tràn đầy hâm mộ, cảm khái nói:
"Diệp tiểu hữu nhận được kiếm linh bội kiếm Kiếm Thần, kiếm đạo ngày sau sẽ thuận lợi không ít."
Kiếm linh trưởng thành cùng với Kiếm Thần, kiếm linh thông thường có thể so sánh được sao?
Bất kể là lịch duyệt hay là lý giải đối với kiếm đạo đều có thể mang đến cho Diệp Thu Bạch rất rất nhiều chỗ tốt.
"Chỉ là hình chiếu biến mất đại biểu cho Diệp tiểu hữu đã thông qua khảo nghiệm này sao?"
Tựa hồ nghe được nghi vấn của Lại Thanh Vân.
Kiếm linh nhàn nhạt nói:
"Khảo nghiệm cuối cùng vốn để suy tính xem kiếm tu có thiên phú tương ứng hay không."
Không có thiên phú dù cho nỗ lực cố gắng cũng một bước khó đi.
Đây là một hiện thực phi thường tàn khốc.
Có rất nhiều ngươi rơi vào tình cảnh thế này.
Có người vừa học liền biết nhưng cũng có vô số người học như thế nào cũng không được.
Đây là sự thật không thể bàn cãi.
Kiếm linh tiếp tục nói:
"Người này có đủ thiên phú để kế thừa truyền thừa của chủ nhân, có tiến hành khảo nghiệm kế tiếp cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa."
Mọi người đều gật gật đầu.
Sau đó quay sang nhìn về phía Diệp Thu Bạch đang tiến hành đột phá.
Ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Loại yêu nghiệt này chỉ cần không chết giữa đường thì nhất định sẽ đứng trên đỉnh giới vực trung vĩ độ.
Trưởng lão râu dài bên cạnh vuốt vuốt râu, trong lòng cảm khái.
Mục Phù Sinh cùng mấy tên đồng môn thật sự là yêu nghiệt đến cực điểm.
Bất kỳ một người nào mà tùy ý đưa vào một tông môn đứng đầu cũng sẽ được xem như bảo vật, hơn nữa dùng lực lượng toàn tông tiến hành bồi dưỡng.
Rất khó tưởng tượng được những người lại đi ra từ một thế lực.
Nghĩ đến đây.
Trưởng lão râu dài không khỏi cười khổ lắc đầu.
Nếu những yêu nghiệt này đều ở Thánh Phù tông bọn họ thì thật là tốt biết bao.
Sao Thánh Phù tông phải sầu vì chuyện cường thịnh?
Không đúng, nếu nhiều yêu nghiệt thế này đặt ở Thánh Phù tông.
Dù cho bọn họ là thế lực đứng đầu, có nội tình thâm hậu.
Nhưng muốn đồng thời bồi dưỡng bọn họ cũng không đủ khả năng.
Trong lúc nhất thời.
Trưởng lão râu dài lại có chút tò mò.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể đồng thời bồi dưỡng nhiều yêu nghiệt như thế?
Kế tiếp chính là chờ đợi Diệp Thu Bạch đột phá xong và tiếp nhận truyền thừa.
Mấy người Hồng Anh cũng không có lãng phí thời gian chờ đợi.
Bắt đầu bàn luận chuyện sau đó, nên hành động như thế nào.
Nên đi đến Long Huyết Ma Uyên theo hướng nào.
Tuy rằng Long Huyết Ma Uyên nằm ở trung đoạn Vô tận hải vực nhưng trí vị trí lại cực kỳ gần chỗ sâu.
Nơi đó dù là cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh tiến đến thăm dò cũng sẽ cực kỳ cẩn thận.
Hiện giờ đã mười ngày kể từ khi trận gió lốc không gian thần bí kia quét qua.
Tuy rằng có dấu vết tàn lưu nhưng cũng đã lắng lại rồi.
Có lẽ đã có ma thú từ trong biển sâu chậm rãi trở lại bên ngoài.
Nếu thật sự như vậy.
Mức độ nguy hiểm của Long Huyết Ma Uyên sẽ tăng lên rất nhiều!
Huống hồ còn có một vấn đề trí mạng.
Rốt cuộc Vô Gian Luyện Ngục cùng với Thiên Tấn Thương Hội đang mưu tính chuyện gì.
Dù là nơi truyền thừa của Kiếm Thần cũng không có chỗ nào dị thường.
Nhưng mà chỗ đáng giá hoài nghi còn có mấy chỗ nữa.
Giống như manh mối mà Tử Y sở cung cấp.
Đấu giá hội có thể đưa tin tức về truyền thừa của Kiếm Thần, Long Huyết Ma Uyên cho bọn hắn.
Giống như trước khi đấu giá hội bắt đầu.
Vô Gian Luyện Ngục khơi mào chiến hỏa.
Các thế lực đứng đầu đều không chịu tập kích.
Chỉ có chỗ cứ điểm Thánh Phù tông bọn họ bị tập kích với quy mô lớn.
Hết thảy điều này làm cho bọn họ hoàn toàn tiêu trừ hoài nghi là không có sự nhúng tay của Vô Gian Luyện Ngục.
Chắc chắn không có khả năng không có âm mưu.
Trưởng lão râu dài mở miệng nói:
"Vậy kế tiếp còn muốn tiến đến Long Huyết Ma Uyên sao?"
Tử Y ở bên cạnh mở miệng nói:
"Dựa theo ý nguyện cá nhân, ta hy vọng các ngươi có thể đi, tuy rằng có chút tư tâm nhưng ta thật sự muốn hiểu biết rốt cuộc Thiên Tấn Thương Hội và Vô Gian Luyện Ngục hợp tác chuyện gì."
Đại sư huynh Diệp Thu Bạch hiện giờ không cách nào lên kế hoạch hành động.
Như vậy chỉ có thể để nhị sư tỷ Thảo Đường Nhị là Hồng Anh làm thay.
Chỉ thấy Hồng Anh nhìn về phía Tiểu Hắc, hỏi:
"Chỗ tiếp theo có liên quan ngươi, cho nên đi hay không đi sẽ do ngươi quyết định."
Ninh Trần Tâm cũng mỉm cười gật đầu:
"Không cần có gánh nặng tâm lý, muốn đi liền đi."
Mục Phù Sinh, Thạch Sinh, Mộc Uyển Nhi đều nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt mang theo ý cổ vũ.
Chỉ cần Tiểu Hắc gật đầu.
Bọn họ mặc kệ nơi đó có nguy hiểm hay không đều sẽ cùng đi với hắn.
Tiểu Hắc thấy thế cũng không có tỏ vẻ.
Tín nhiệm giữa các sư huynh đệ Thảo Đường lớn thế nào, Tiểu Hắc cũng là một phần tử nên rất rõ ràng.
Nếu như có bất kỳ một người nào muốn làm chuyện gì đó, cho dù gặp nguy hiểm, cho dù đối phương không đồng ý thì những người khác đều sẽ không màng gì cả mà cùng đi.
Tiểu Hắc hắn cũng như thế.
Nghĩ tới đây, Tiểu Hắc cười nói:
"Vậy đi thôi, hiện tại ta cần phải gia tăng thực lực."
Lần lượt hấp thu các mãnh vỡ linh hồn, tin tức Tiểu Hắc thu được càng lúc càng nhiều.
Hiện giờ còn khiến cho những kẻ phản loạn chú ý.
Cho nên vì ứng phó chuyện sau này, vì nữ tử bị giam cầm trong trí nhớ, còn vì người bên cạnh mình, hắn muốn gia tăng thực lực.
Muốn tới Côn Luân Khư tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn tiếp theo.
Như vậy mới có thể đủ làm được chuyện mình muốn làm.
Hồng Anh cười nói:
"Một khi đã như vậy thì chờ đại sư huynh tiếp nhận truyền thừa xong chúng ta liền khởi hành tiến đến Long Huyết Ma Uyên."
Mục Phù Sinh nhìn về phía trưởng lão râu dài, nói:
"Trưởng lão, các ngươi trở về trước, Thánh Phù tông đã trợ giúp chúng ta đủ nhiều rồi."
Trưởng lão râu dài lại cười nói:
"Nếu đã liên lụy sâu, vậy lại tiếp tục liên lụy cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao Vô Gian Luyện Ngục là địch nhân chung của chúng ta."
Mục Phù Sinh chỉ nói lời khách khí mà thôi.
Trong tình huống hiện tại, nếu không mượn dùng ngoại lực, e là sẽ gặp khó khi hành động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận