"Cha, ngài mới chỉ vừa thoát khỏi khổ hải, nguyên khí vẫn còn bị tổn thương nặng nề, đừng sử dụng chân khí vội."
Nhậm Doanh Doanh từ phía sau đi tới.
Sau đó xuất hiện thêm ba thân ảnh.
Chính là Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung.
Và bất ngờ nhất chính là Nhạc Bất Quần, tuy giờ đây đã cạo sạch ria mép.
Không ai ngờ rằng hắn lại mang theo Lệnh Hồ Xung cùng Người của Nhật Nguyệt Thần Giáo đi giải cứu Nhậm Ngã Hành cả.
Sau khi Nhậm Ngã Hành phát tiết xong thì y cũng thu khí cơ lại.
"Nhạc Bất Quần, nếu như người giúp ta đoạt lại ngôi vị giáo chủ thì ta sẽ lấy Quỳ Hoa Bảo Điển cho ngươi."
Quỳ Hoa Bảo Điển?
"Thôi được rồi!"
Nhạc Bất Quần lắc đầu.
Hắn không ngờ bản thân chỉ vừa bàn bạc xong xuôi với Nhậm Doanh Doanh thì Thiên Cơ Lâu liền tuyên bố Đông Phương Bất Bại là một cao thủ Đại Tông Sư.
Nếu biết như thế thì không cứu Nhậm Ngã Hành cho rồi.
Hắn vẫn cần Nhậm Ngã Hành để chống lại Phái Tung Sơn, hắn không muốn y đi tìm Đông Phương Bất Bại để chịu chết.
"Không cần Quỳ Hoa Bảo Điển cũng được, bây giờ ta chỉ cần Nhậm giáo chủ đối phó với Phái Tung Sơn mà thôi."
"Còn về phần Đông Phương Bất Bại thì ta khuyên Nhậm giáo chủ nên từ bỏ ý định báo thù đi."
Giọng nói the thé của Nhạc Bất Quần khiến người khác nổi da gà liên tục.
Nhậm Ngã Hành nhướn mày: "Sao, người thấy ta không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại à?"
"Chỉ có ngươi mới sợ tên tiểu nhân hèn hạ đó thôi."
Đông Phương Bất Bại là gì chứ.
Nếu không phải vì năm đó Hấp Công Đại Pháp của hắn hấp thụ quá nhiều công lực, gần như tẩu hoả nhập ma, lúc đó mới có cơ hội để Đông Phương Bất Bại thừa cơ đánh lén, nếu không thì một mình bản thân cũng có thể đánh mười tên Đông Phương Bất Bại.
Mấy năm nay bị giam dưới đáy Tây Hồ, tuy công lực của Nhậm Ngã Hành không thể tiến bộ thần tốc được, nhưng nguy cơ mà Hấp Công Đại Pháp mang đến cũng bị hắn giải quyết một cách triệt để.
Nhậm Ngã Hành có tự tin giết vào Hắc Mộc Nhai.
"Giáo chủ, tên Đông Phương Bất Bại kia bây giờ đã có tu vi Đại Tông Sư rồi."
"Chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn về việc đoạt lại vị trí giáo chủ này!"
Hướng Vấn Thiên khuyên Nhậm Ngã Hành.
Tất cả mọi người lúc này dù hợp lực lại cũng không không làm gì được Đông Phương Bất Bại cả.
Bởi vì ngay cả Nhậm Ngã Hành, người có tu vi cao nhất trong đây cũng chỉ mới đạt tới mức Tông Sư Hậu Kỳ mà thôi.
Đông Phương Bất Bại đã trở thành cao thủ Đại Tông Sư rồi sao?
Nhậm Ngã Hành sửng sốt, tròng mắt trợn lên.
Hắn nói một cách thất thanh: "Không thể nào, thiên phú của tên kia cùng lắm chỉ có thể đạt tới mức Tông Sư là quá lắm rồi, sau lại có thể tấn thăng lên Đại Tông Sư được."
Đông Phương Bất Bại đã từng là thủ hạ của hắn nên hắn cũng biết khá rõ y.
Thiên phú của y ra sao không lẽ hắn không biết?
"Cha, đây là sự thật, chính miệng lâu chủ Thiên Cơ Lâu tuyên bố việc này, không thể nào là giả được."
Nhậm Doanh Doanh nói nhẹ.
Với tính khí táo bạo của phụ thân mình thì việc không thể đánh bại kẻ thù là việc khó chịu nhất.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng các ngươi đã nhìn thấy tận mắt chứ."
"Thiên Cơ Lâu này thứ gì, lúc ta còn hoành hành giang hồ thì còn chưa nghe bất kỳ tin tức gì về nó cả."
"Chỉ là một tiểu thế lực nhỏ nhoi không nổi danh mà thôi, các ngươi tin nó à?"
Dù hoàn cảnh cùng thời đại thay đổi, nhưng Nhậm Ngã Hành vẫn luôn sống ở thế giới mười mấy năm trước, cuồng vọng cực kỳ.
Nhạc Bất Quần thở dài.
Ban đầu ta cũng không tin, xem thường Thiên Cơ Lâu, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh chó nhà có tang như thế này.
Lệnh Hồ Xung cũng từng bị lâu chủ Thiên Cơ Lâu mắng qua, lúc này đứng một bên buồn bã.
"Giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đã tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển!"
Hướng Vấn Thiên nhắc nhở Nhậm Ngã Hành.
Tiếng cười của Nhậm Ngã Hành bỗng dừng lại.
Tuy nhiên sau đó thì tiếng cười của hắn lại càng to và vang dội hơn: "Ha ha.... Tên phản đồ này lại trở thành một thái giám chết bầm sao."
Hắn cười tới chảy cả nước mắt.
Nhưng Nhạc Bất Quần đứng kế thì lại không vui như vậy, lúc này khuôn mặt của y âm trầm vô cùng.
Sau khi cười thì Nhậm Ngã Hành bắt đầu nhìn về phía Nhạc Bất Quần: "Việc mà Doanh Doanh đáp ứng ngươi thì ta chắc chắn sẽ làm được."
"Không phải chỉ là một tên Tả Lãnh Thiền thôi sao? Chỉ cần khắc phút là xong."
"Còn về phần Quỳ Hoa Bảo Điển thì chờ sau khi đánh bại Đông Phương Bất Bại thì ta nhất định cũng sẽ cho ngươi."
Nói xong Nhậm Ngã Hành cũng tấm tắc kêu.
"Ngươi quả nhật là một nhân vật hung ác, hoàn toàn nằm ngoài dữ liệu của ta."
Nhạc Bất Quần chỉ gật đầu, không muốn nói chuyện với lão thất phu không biết phép tắc này nữa.
"Tiểu tử, ngươi muốn gia nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta không, nếu ngươi gia nhập ta sẽ cho ngươi chức phó giáo chủ, thế nào?"
"Dưới một người mà trên vạn người!"
Nhậm Ngã Hành lúc này cũng nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, hài lòng phi thường.
Khi nãy ngay cả hắn cũng bị kinh diễm bởi kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung.
"Đa tạ tiền bối, tuy nhiên ta đã là đệ tử của Hoa Sơn rồi, sẽ không vào môn phái khác."
Lệnh Hồ Xung lắc đầu cự tuyệt.
Mấy câu nói mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói hôm đó thật ra đã khiến hắn hiểu ra.
Thật sự bản thân hắn cũng rất ích kỷ.
Thế nên bây giờ thậm chí quan hệ của hắn cùng Nhạc Bất Quần cũng dần dần hoà hoãn, việc hôm nay đi cứu Nhậm Ngã Hành đều là do Nhạc Bất Quần kêu hắn tới.
Mà sở dĩ hắn tới đây chỉ là vì muốn tìm một ngoại viện cho Phái Hoa Sơn mà thôi, để chống lại Phái Tung Sơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận