"Nếu ngươi dám ăn, sau này đừng tìm ta!"
Đám Chung Linh, đồng loạt mở miệng, cảnh cáo Lưu Tiêu.
Khi các nàng nghe xong phối phương, đều cảm thấy mắc ói.
Mặc dù biết cháo Lạp Bát này là đồ tốt, có thể tăng cường công lực.
Thế nhưng nghe thấy nguyên liệu nào là độc xà, bò cạp, ngô công...
Dù có đánh chết, các nàng cũng sẽ không ăn.
Còn cảnh cáo nếu Lưu Tiêu dám ăn, sau này đừng đụng tới các nàng.
Hiển nhiên, chúng nữ đều bị dọa sợ.
"Lâu chủ, tranh thủ cháo còn nóng!"
Long đảo chủ nhắc nhở Lưu Tiêu.
Trương Tam, Lý Tứ trở về, báo cáo rằng Đại Mạc xuất hiện một nhân vật tuyệt thế -- lâu chủ Thiên Cơ Lâu, Long Mộc nhị đảo chủ nghe xong đều đích thân ra mặt.
Theo nguyên tác, đến khi ăn hết cháo Lạp Bát, Long Mộc nhị đảo chủ mới xuất hiện.
Nhưng vì Lưu Tiêu, Long Mộc nhị đảo chủ đi thẳng đến bến tàu để nghênh đón.
Vì vậy quan hệ giữa hắn và Lưu Tiêu, cũng có thể coi là quen thuộc.
Lưu Tiêu nhìn thoáng qua bát cháo bốc lên khói xanh, thậm chí còn có nửa con ngô công bị dầm trong đó, liền cảm thấy buồn nôn.
Khẩu vị của hắn cũng không có nặng đến vậy.
Chưa nói đến việc đạt đến cảnh giới như hắn hiện giờ, cháo Lạp Bát không có tác dụng gì.
Mà dù có tăng thêm mấy năm công lực, hắn cũng sẽ không ăn thứ ẩm thực "hắc ám" và nặng đô này.
"Hảo ý tâm lĩnh, thế nhưng thứ này, ta thật sự không thể nuốt trôi được."
Lưu Tiêu cười gượng: "Các ngươi mau ăn nhanh đi!"
"Ăn hết cháo Lạp Bát, chúng ta sẽ bắt đầu chủ đề chính."
Hắn biết chuyện Thái Huyền Kinh!
Trong lòng Long Mộc nhị đảo chủ chấn động kịch liệt!
Tuy bọn họ vốn dĩ là người mời mọi người tới phá giải bí ẩn Thái Huyền Kinh, nhưng vẫn bị năng lực tình báo của Thiên Cơ Lâu dọa sợ.
Bởi vì mấy thập niên qua, người trên Hiệp Khách Đảo, chỉ có Trương Tam và Lý Tứ là hai người duy nhất đi tới Đại Mạc.
Hai người này, ngay cả huynh đệ kết nghĩa Thạch Phá Thiên, bọn hắn đều không có tiết lộ chút thông tin nào.
Suy nghĩ nát cả óc, bọn họ cũng không thể nào hiểu được sao Thiên Cơ Lâu lại biết nó.
"Được! Vậy không cưỡng ép mấy vị nữa!"
Long đảo chủ gật đầu.
Thấy dáng vẻ của chúng nữ Chung Linh phảng phất như tiên nữ hạ phàm, đích thị là không thể nuốt được cháo Lạp Bát "khẩu vị nặng" này.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có phái người mang đi.
Cháo Lạp Bát, phải vào thời điểm lần đầu tiên ăn mới có hiệu quả tốt.
Sau này có ăn thêm, cũng không có dược tính gì.
"Các vị! Mời a!"
Mộc đảo chủ nhìn về phía những người khác.
Nhóm Bạch Tự Tại, khuôn mặt đều tái mét.
Còn tưởng rằng lâu chủ Thiên Cơ Lâu thần bí thật sự làm theo lời của người Hiệp Khách Đảo.
Nhưng không ngờ hai người trò chuyện vui vẻ, căn bản không có phát sinh mâu thuẫn gì.
Chuyện này khiến những kẻ "hóng hớt" như bọn họ đều gặp xui xẻo.
Ăn không được, không ăn cũng không được!
Bên cạnh, cái bụng của Thạch Phá Thiên âm thầm kêu lên, chỉ cảm thấy cháo Lạp Bát ở trước mắt giống như mỹ thực, phát sinh mùi thơm mê người.
Hắn thử ăn một ngụm, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí đang chạy tán loạn trong người, vô cùng thoải mái.
"Thạch Phá Thiên, ngươi làm gì vậy?"
Bạch Tự Tại sợ hãi cả kinh, hét lên.
Sự chú ý của hắn đều đang tập trung vào lâu chủ Thiên Cơ Lâu và đảo chủ Hiệp Khách Đảo, không chút nào để ý đến mọi thứ xung quanh.
Chờ phản ứng lại, hắn đã thấy Thạch Phá Thiên ăn một ngụm cháo Lạp Bát.
Bất ngờ này, không hề nhỏ chút nào, suýt chút nữa hù chết Bạch Tự Tại.
Thứ mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu đều "không dám" ăn, chẳng phải ăn vào sẽ lập tức ruột xuyên bụng nát sao.
"Gia gia, thứ này ăn ngon thật?"
Vẻ mặt Thạch Phá Thiên tràn đầy vui sướng.
Theo hắn nghĩ, người của Hiệp Khách Đảo đang hù người ta mà thôi.
Dứt lời, hắn bưng cái chén lên, vù vù mấy hơi liền ăn sạch.
Trái tim Bạch Tự Tại giật giật, muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
"Thạch huynh, ta thấy ngươi chưa thỏa mãn lắm thì phải, chi bằng ngươi ăn luôn bát của ta đi!"
Lưu Tiêu vẫy tay với Thạch Phá Thiên.
Đối với Thạch Phá Thiên bản tính lương thiện này, hắn cực kì ưa thích, không ngại thỏa mãn đối phương.
"Tốt!"
Hai mắt Thạch Phá Thiên sáng lên, đã chạy tới bưng lên bát cháo Lạp Bát ở trước người Lưu Tiêu rồi húp một hơi cạn sạch.
Đám Chung Linh, Vương Ngữ Yên mưa dầm thấm lâu, cũng có hảo cảm với Thạch Phá Thiên, mang cháo Lạp Bát ở trước người cho Thạch Phá Thiên.
Trong chốc lát, Thạch Phá Thiên liền ăn trọn bảy tám bát cháo Lạp Bát, còn tỏ ra vô cùng sung sướng.
Công lực như vậy, ngay cả Long Mộc nhị đảo chủ đều tặc lưỡi, lúc này, bị ảnh hưởng bởi Thạch Phá Thiên, bọn Bạch Tự Tại cũng trở nên hào khí, bắt chước ăn theo.
Còn mấy tên sợ chết, thì đều bưng cháo của mình cho Thạch Phá Thiên.
Đối với những người đang trên Hiệp Khách Đảo, Lưu Tiêu cũng không nhắc chỗ tốt của cháo Lạp Bát với bọn họ.
Trong chốc lát, dược lực của cháo Lạp Bát phát tác, bọn Thạch Phá Thiên ăn cháo Lạp Bát đều bất tỉnh nhân sự, nhất thời những người chung quanh hoảng sợ, vừa âm thầm kêu lên "may mắn".
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận