Bên ngoài Thiên Cơ Lâu lúc này cũng có đại chiến đang bộc phát.
Tạ Yên Khách cùng Nhậm Ngã Hành đang giết tới đỏ cả mắt.
Sau khi công bố Tông Sư Bảng cùng những phần thưởng khi khiêu chiến thắng thì người đứng cuối trên Tông Sư Bảng là Tạ Yên Khách liên tục nhận được khiêu chiến.
"Hấp Tinh Đại Pháp!"
Nhậm Ngã Hành sử dụng tuyệt chiêu độc môn của mình, muốn hấp thu nội lực của Tạ Yên Khách.
Trong lúc nhất thời cuồng phong mịt mù.
"Quả nhiên Hấp Tinh Đại Pháp thật sự bất phàm."
Hai mắt Tạ Yên Khách sáng lên.
Đây chính là công pháp được diễn biến từ Bắc Minh Thần Công, mặc dù không khủng bố được như Bắc Minh Thần Công nhưng Tạ Yên Khách cũng đã thấy được nội lực của bản thân có dị động, có một phần đã bị Nhậm Ngã Hành hút đi.
"Nhìn Bích Châm Thanh Chưởng của ta."
Tạ Yên Khách sử dụng kình lực, nội lực ngưng tụ cuồng cuộn, hoá thành ngân châm đầy trời, đánh về phía Nhậm Ngã Hành.
"Lại thấy Bích Châm Tuyệt Độc nữa rồi."
"Nhậm Ngã Hành sẽ xử dụng cách nào để phá tuyệt học của Tạ Yên Khách đây?"
"Lợi hại, có thể sử dụng nội lực phô thiên cái địa để hoá thành ngân châm, tấn công về phía đối thủ, thật sự là không gì không phá."
"Kinh Vô Mệnh bại cũng là do chiêu Bích Châm Thanh Chưởng này, hẳn là Nhậm Ngã Hành cũng sẽ không ngoại lệ đâu, quyền uy của Thiên Cơ Lâu không phải dễ phá."
...
Mọi người xung quanh sáng cả hai mắt lên, âm thầm nghị luận.
Khá ít người xem trọng Nhậm Ngã Hành.
Bởi vì bọn hắn tin tưởng quyền uy của Thiên Cơ Lâu.
Nhậm Ngã Hành biến sắc.
Hắn muốn dùng hấp lực của Hấp Tinh Đại Pháp để xoắn nát những thanh châm kia.
Thế nhưng sau khi những thanh châm này tiến vào cơ thể của hắn thì điên cuồng phá hư tất cả mọi thứ.
Sau khi dùng nội lực để trấn áp thì những ngân châm đó bỗng nổ tung, mém chút khiến kinh mach của hắn tổn thương nặng.
Cuối cùng Nhậm Ngã Hành phun một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ lên, trọng thương rút lui.
Cuối cùng Hấp Tinh Đại Pháp vẫn không thể bằng Bắc Minh Thần Công được, không thể nào hấp thu những nội lực này trong nháy mắt được.
"Nhậm Ngã Hành cũng thất bại rồi!"
"Quyền uy bảng danh sách của Thiên Cơ Lâu quả nhiên là không thể nghi ngờ."
Đoàn người lúc này cũng bắt đầu sôi nổi lên.
Nhậm Ngã Hành tung hoành giang hồ cũng nhiều năm trời rồi, chắc chắn không phải hạng yếu ớt gì.
Nhưng nếu so với Tạ Yên Khách thì vẫn không thể bằng được.
"Cha..."
Nhậm Doanh Doanh vội vàng chạy tới để đỡ Nhậm Ngã Hành dậy.
"Ngay cả Nhậm Ngã Hành mà ta còn đánh không lại thì làm sao có thể khiêu chiến Tạ Yên Khách chứ."
Tả Lãnh Thiền vừa xuất quan, lúc này đã trở thành cao thủ Tông Sư, ngọn lửa dã tâm của hắn bừng bừng.
Tuy nhiên sau khi chứng kiến một trận chiến này thì như được dội một chậu nước lạnh.
Lưu Tiêu đứng bên cạnh thì lắc đầu.
Nhậm Ngã Hành tranh cường hiếu thắng, lần này tuy thất bại nhưng chắc chắn hắn vẫn chưa chịu phục đâu.
Bị nhốt dưới đáy hồ Tây Hồ vài chục năm mà vẫn không thể khiến ngạo khí của Nhậm Ngã Hành bị mai một mà.
Dù mấy ngày này hắn đều làm việc vặt trong Thiên Cơ Lâu với không lời kêu ca nào, nhưng Lưu Tiêu vẫn có thể thấy được rõ ràng vẻ không phục của Nhậm Ngã Hành.
Nếu không phải chênh lệch của cả hai quá lớn thì sợ rằng Nhậm Ngã Hành đã không nhịn nổi rồi.
"Lâu chủ, vì sao ngươi lắc đầu thế?"
Giang Ngọc Yến đứng bên cạnh vô cùng hiếu kỳ.
Tạ Yên Khách đánh bại Nhậm Ngã Hành là chuyện chứng tỏ quyền uy của Thiên Cơ Lâu mà, phải là gật đầu mới đúng chứ?
"Hắn sống không được lâu nữa."
Lưu Tiêu nói một cách thản nhiên.
Lời này vừa dứt thì tất cả mọi người thất kinh, đều quay về nhìn Lưu Tiêu.
"Ngươi nói Tạ Yên Khách hay là Nhậm Ngã Hành thế?"
Giang Ngọc Yến hỏi.
Chẳng lẽ lâu chủ nhận được tin tức gì đó sao, không lẽ có người nào đó đang tới đây để giết một trong hai.
Lưu Tiêu nói: "Nhậm Ngã Hành!"
Lời này vừa dứt thì Tạ Yên Khách thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói hắn sắp chết thì chắc chắn hắn sẽ tin.
"Làm ta sợ muốn chết!"
Tạ Yên Khách lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Lưu Tiêu với ánh mắt u oán.
Lúc Lưu Tiêu chưa nói tên thì hắn còn tưởng người chết là mình nữa kìa, sợ hãi cực kỳ.
Nhưng một bên khác thì Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh thì sợ hãi cực độ.
Sắc mặt của Nhậm Ngã Hành cũng biển đổi.
Bọn hắn cũng có suy nghĩ như Giang Ngọc Yến, cho rằng có người tới đây để giết Nhậm Ngã Hành.
"Lâu chủ, Đông Phương Bất Bại muốn giết cha ta sao?"
Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng bất chấp Nhậm Ngã Hành, trực tiếp tiến lên hỏi Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Ở Thiên Cơ Lâu, đừng nói là Đông Phương Bất Bại, dù cho là Đế Thích Thiên cũng đừng hòng giết được ai trong đây."
Không phải là Đông Phương Bất Bại muốn tới đây sao?
Vậy thì vì sao lâu chủ nói cha mình sắp chết.
Nhậm Doanh Doanh ngẩn ngơ: "Mong lâu chủ chỉ điểm."
Nàng cũng rất hiểu chuyện, vội vàng lấy tiền để mua tình báo.
Thấy Lưu Tiêu gật đầu, Giang Ngọc Yến cũng vội vàng thu tiền lại.
Lưu Tiêu nói: "Hấp Tinh Đại Pháp vốn là một cuốn Tà Công, luyện hoá nội lực của người khác một cách gượng ép, nên không thể triệt để được."
"Trong cơ thể của cha ngươi lúc này đã có đầy ám thương rồi."
"Cộng thêm việc bị nhốt tại Tây Hồ nhiều năm như thế, thân thể hắn càng lúc càng suy sụp."
"Hắn tới Thiên Cơ Lâu, ta tưởng rằng trấn áp hắn đi làm việc vặt là có thể để tâm tính của hắn thay đổi, nhưng e rằng chỉ càng lúc càng trầm trọng thêm mà thôi."
"Nếu như hắn không chịu tu tâm dưỡng tính lại, không quá nửa năm, một khi chân khí nghịch chuyển thì chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Lưu Tiêu không phải đang kể chuyện cười.
Trong nguyên tác thì đó là lý do mà Nhậm Ngã Hành chết.
Hơn nữa với ánh mắt của hắn lúc này để xem xét thì không quá nửa năm, Nhậm Ngã Hành sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận