Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 204: Hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 09:00:05
Khắp nơi mọi người đều nhổ nước bọt trước hành động của Lưu Tiêu.
Ngay cả Thượng Quan Hải Đường lúc này cũng nhìn y bằng ánh mắt cầu khẩn.
Lưu Tiêu lên tiếng: "Yên tâm, ta còn ở đây thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu."
"Tâm ma của hắn nếu không trừ diệt sớm thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ thành đại hoạ mà thôi."
Lần này coi như Lưu Tiêu giúp Quy Hải Nhất Đao một tay.
Tương lai gia hoả này chắc chắn sẽ nhập ma giết người ở ngoài kia, vậy thì không bằng để hắn nhập ma trong Thiên Cơ Lâu, mình cũng có thể trấn áp một cách dễ dàng.
Ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất thì nhân vật mà Lưu Tiêu thích nhất chính là vị Quy Hải Nhất Đao này.
Tính tình của hắn nội liễm, có thể coi là một hán tử chân chính.
Chỉ là cuộc đời của hắn quả thật là một bi kịch, khiến cho cuối cùng hắn chỉ có thể ảm đạm phai mờ, chứng kiến nữ tử bản thân yêu thương chết thảm trước mắt.
"Vì sao mẫu thân của ta lại giết phụ thân?"
Quy Hải Nhất Đao rút đao, rống lớn về phía Lưu Tiêu.
Trong Thiên Cơ Lâu thì bầu không khí dần dần đông đặc lại.
Quy Hải Nhất Đao nhập ma, khí thế doạ người vô cùng, không gì sánh được, Chu Vô Thị cũng đã kệ Tả Lãnh Thiền mà đi đến, định chế phục Quy Hải Nhất Đao trước khi hắn hoàn toàn nhập ma.
Những nhân sĩ giang hồ xung quanh thì như đang xem một trò vui vậy.
Quy Hải Nhất Đao nhập ma?
Biết nơi này là đâu không?
Nếu như hắn nhập ma ở chỗ khác thì mọi người còn có thể sợ hãi ba phần.
Tuy nhiên nơi này chính là Thiên Cơ Lâu, dù là ma đầu chân chính cũng phải thúc thủ chịu trói mà thôi.
Lưu Tiêu quát lên: "Đó là bởi vì phụ thân ngươi cũng giống ngươi, luyện Hùng Bá Thiên Hạ sau đó nhập ma, bắt đầu lạm sát người vô tội."
"Mẹ ngươi thấy thế thì không thể nào nhịn nổi nữa, lúc này mới quyết định giết tên sát nhân cuồng ma đó."
Quy Hải Nhất Đao nghe thế thì tròng mắt co lại.
Cha ta là một ma đầu, đi lạm sát kẻ vô tội sao?
Hắn cũng là người tu luyện Hùng Bá Thiên Hạ, đương nhiên biết sau khi tu luyện nó thì có thể sẽ nhập ma, đồ sát người vô tội.
Trong chớp mắt này hắn cũng đã dần tin việc mẫu thân là hung thủ chân chính giết chết phụ thân Quy Hải Bách Luyện của hắn rồi.
Cũng từ đây tín niệm báo thù luôn giúp hắn chèo chống tới tận bây giờ bỗng biến mất, không còn truy cầu gì nữa.
Và đó như một cọng cỏ cuối cùng để đè chết con lạc đà, khiến cho phần lý trí ít ỏi còn lại của hắn biến mất, không còn muốn tranh đấu cùng Tâm Ma nữa.
"Giết!"
Một khắc sau cả người Quy Hải Nhất Đao bị ma khí bao phủ, trong đầu chỉ còn sát khí.
Hắn nâng đao trong tay mình lên thật cao, như muốn chém Lưu Tiêu thành hai nửa.
Ma khí sôi trào ngựng tụ ra đao cương dài mấy mét.
"Đừng Nhất Đao!"
Thượng Quan Hải Đường liều mạng chạy tới ngăn cản.
"Đừng có làm càn!"
Chu Vô Thị rống to hơn, muốn trấn áp Quy Hải Nhất Đao, không để cho hắn đụng được Lưu Tiêu.
Tuy nhiên một khắc sau thì cả hai đều khựng lại.
Bởi vì đao cửa Quy Hải Nhất Đao như bị thứ gì đó chặn lại giữa không trung, làm thế nào cũng không thể chém xuống.
Quy Hải Nhất Đao lúc này phát ra tiếng rống giận như dã thú mắc bẫy, như đang cố gắng thoát khỏi một rằng buộc nào đấy.
Phanh!
Chu Vô Thị cũng phản ứng kịp, vội bay tới đập Quy Hải Nhất Đao một cái, khiến hắn té ngã.
"Nghĩa phụ, Nhất Đao bị thế này rồi, sao bây giờ?"
Thượng Quan Hải Đường lo lắng không ngừng.
"Xin lâu chủ hãy nghĩ biện pháp cứu sống Quy Hải Nhất Đao, bất kỳ cái giá nào Hộ Long Sơn Trang ta cũng chịu cả."
Chu Thiết Đảm cũng còn lý trí, đưa mắt nhìn về phía Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu trả lời: "Có thể!"
"Ta sẽ chỉ điểm các ngươi cách để khống chế việc Quy Hải Nhất Đao nhập ma, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Chu Vô Thị giật mình.
Bản thân còn thứ gì khiến lâu chủ để bụng như vậy sao?
Chẳng lẽ đối phương muốn mình đầu hàng trước Cổ Tam Thông?
Sau khi suy nghĩ một tý thì Chu Vô Thị chưa thể hạ quyết tâm.
Hắn dù bỏ qua Quy Hải Nhất Đao cũng không thể nào giả bộ thua Cổ Tam Thông được.
Trong lòng hắn thì Tố Tâm đã vượt lên trên tất cả rồi.
"Mời lâu chủ nói trước."
Hắn không dám tự tiện đáp ứng, lúc này Chu Vô Thị cũng thấy được một tia thất vọng trong mắt của Hải Đường.
Lưu Tiêu nói: "Đơn giản lắm!"
"Thiên Hương Đậu Khấu, cả thiên hạ này chỉ có ba viên."
"Một viên cuối cùng đã bị Tào Chính Thuần đánh cắp từ trên người Thái Hậu của Đại Nguyên Hoàng Triều ngươi."
"Tuy đã giết chết được Tào Chính Thuần nhưng ngươi vẫn chưa tìm được nó, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, đó chính là đi tìm và đưa nó về đây cho ta."
Lưu Tiêu còn chưa quên nếu muốn cứu sống Tố Tâm thì chỉ một viên Thiên Hương Đậu Khấu là chưa đủ.
Trong một năm còn cần thêm một viên nữa.
Hắn không muốn dùng tiền để đổi, thế nên muốn nhân cơ hội này bắt chẹt một tý.
"Tên cẩu tặc kia, quả nhiên trong tay Thái Hậu vẫn còn một viên Thiên Hương Đậu Khấu, không ngờ lại bị hắn trộm đi."
Chu Vô Thị mắng to không ngừng, hắn không hận không thể lôi Tào Chính Thuần từ dưới mặt đất lên mà hành hạ.
Nếu như bản thân có thể kiếm được Thiên Hương Đậu Khấu sớm hơn để cứu sống Tố Tâm thì dù Cổ Tam Thông có thoát khỏi Thiên Lao cũng không thể lật nổi sống gió gì.
Nhưng bây giờ thì khác, Cổ Tam Thông đã tái hiện giang hồ.
Dù bản thân có cứu sống Tố Tâm thì sợ rằng nàng vẫn sẽ không nguyện ý ở cùng với hắn.
"Được!"
Chu Vô Thị gật đầu lập tức: "Ta sẽ lập tức phân phó người khác đi tìm?"

Bình Luận

0 Thảo luận