Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 224: Bàn tay vàng trong làng ở ẩn

Ngày cập nhật : 2025-07-29 09:00:05
Giờ khắc này cả ba vị Đại Tông Sư trong Thiên Cơ Lâu đều bị đả kích.
Tu vi mà những người trong giang hồ bọn hắn cho rằng tuyệt đỉnh hoá ra lại là như một con kiến hôi mà thôi, còn cách xa cánh cửa của Võ Đạo lắm.
"Đỉnh cao của Võ Đạo, Tiêu mỗ muốn lên đó xem thử!"
Lời của Tiêu Phong hùng hồn đến cực độ.
Hắn là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, đương nhiên là có thể nói ra lời đó rồi.
"Tiêu huynh, Lý mỗ tuy bất tài nhưng cũng nguyện ý theo ngươi ngắm phong cảnh một tý."
Lý Tầm Hoan nghiêm túc.
Ánh mắt sắc bén vô cùng.
Những việc hôm nay quả thật khiến tầm mắt của hắn mở rộng ra vô cùng, không khỏi bắt đầu có động lực.
"Đại ca, còn ta nữa."
A Phi nói.
"Sai, sai hết rồi, phải nói là chúng ta đi theo lâu chủ tới đỉnh cao nhất của Võ Đạo sau đó ngắm phong cảnh."
Dương Quá tiểu linh tinh quái, bắt đầu vỗ mông ngựa cho lâu chủ.
"Đúng vậy!"
"Đúng thế!"
Song Long, đám người Vương Ngữ Yên gật đầu không ngừng.
Lời của Dương Quá cũng không sai, nếu như không có lâu chủ thì bọn hắn cũng không có niềm tin đi tới đỉnh cao của Võ Đạo, dù sao xưa nay thiên tài sao mà nhiều, nhưng có thể chạm tới đỉnh cao liệu có mấy ai?
Tạ Yên Khách nhướng mày, hỏi, "Lâu chủ, nếu tên Tiếu Tam Tiếu này kinh khủng như thế thì không lẽ hắn không khai sáng được bất kỳ tuyệt kỹ nào hay võ học nào có thể lên được Võ Học Thiên Bảng sao?"
Lưu Tiêu đáp: "Không phải hắn không khai sáng ra, mà là do tuyệt học của hắn quá cao cấp, đã thoát khỏi phạm trù của kỹ xảo rồi."
"Võ Kỹ Thiên Bảng trước kia nói cho cùng cũng chỉ là trò vặt, tiểu kỹ xảo mà thôi."
Tuyệt kỹ chân chính là thứ đã sát nhập vào với Võ Đạo của cao thủ Hư Cảnh mà thành.
Lưu Tiêu suy nghĩ một chút, trong nháy mắt đã làm ra quyết định.
"Tuyệt kỹ này Thiên Cơ Lâu ta đặt tên là Đạo Kỹ."
"Đạo Kỹ, chỉ có cao thủ Hư Cảnh đã ngộ đạo mới có thể lĩnh ngộ cùng sử dụng, thế nên ta mới không để chúng vào trong Võ Kỹ Thiên Bảng."
"Chờ sau này Thiên Cơ Lâu ta sẽ xếp hạng một bảng danh sách tên là Đạo Kỹ Bảng cho mọi người."
"Nghe được câu cuối thì tất cả mọi người đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh."
Thì ra thứ mà bọn mình coi như trân bảo trên Võ Kỹ Thiên Bảng cuối cùng cũng chỉ là trò vặt thôi sao.
"Moá! Thì ra những võ kỹ kia không phải là Võ Đạo chân chính, không đại biểu cho Võ Đạo của người tạo ra chúng."
"Trò vặt, ai cho ta một bộ trò vặt đi."
"Má! Nghe không nổi nữa, lâu chủ càng ngày càng cao, tuyệt kỹ trên Võ Kỹ Thiên Bảng mà hắn cũng coi là đồ vật không ra hồn."
"Yêu cầu nhập môn của Đạo Kỹ quá bất hợp lý rồi, còn cần phải đạt tới Hư Cảnh mới có thể sử dụng."
"Ta cảm thấy chênh lệch giữa ta và cao thủ, thua nhau ở chỗ ẩn thế."
"Những người này ẩn nhẫn thật đó, nếu ta có loại tu vi này, thì đã diễu võ dương oai khắp giang hồ rồi."
"Hồng trần mê chướng, quả nhiên nhiễu loạn đạo tâm của ta, nên mới đi ẩn cư."
...
Chuyện này thật không bình thường chút nào.
Nửa bước Võ Thánh ẩn thế.
Võ Thánh bị người thường khi dễ.
Đường đường là một cao thủ Hư cảnh siêu việt cả Võ Thánh, vậy mà cũng ẩn thế.
Giờ khắc này, mọi người đều đang phỉ báng.
Tiểu Long Nữ đều sinh ra một loại cảm giác: Có phải ta đã sai rồi không.
Bởi vì mọi người khẽ nhẩm, người ẩn cư đều là những đại lão.
Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại!
Trương Tam Phong!
KIếm Thánh Độc Cô!
Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh!
Tiêu Dao Tam Lão!
Long Mộc Nhị Đảo Chủ!
...
Đại lão đều đang ẩn cư, đây chính là lúc tiểu nhân vật bọn họ khuấy động giang hồ.
"Lâu chủ, Tiếu Tam Tiếu là ai thế?"
Trước khi Lưu Tiêu được phổ cập kiến thức.
Đối với Ẩn Thế Bảng đệ nhất Tiếu Tam Tiếu, hắn còn chưa biết giới thiệu như thế nào.
Sư Phi Huyên vừa nói ra, mọi người đều mong đợi.
Lưu Tiêu nói: "Tiếu Tam Tiếu, là một lão quái vật sống lâu hơn Đế Thích Thiên một hai ngàn năm."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ầm ầm chấn động.
Cá lớn!
Tuyệt đối là cá lớn.
Đế Thích Thiên sống hơn hai nghìn năm, đã đủ dọa người.
Tiếu Tam Tiếu, vậy mà so sống lâu hơn Đế Thích Thiên một hai ngàn năm.
Điều này há chẳng phải đã nói rõ, Tiếu Tam Tiếu ít nhất cũng bốn ngàn tuổi.
"Vãi chưởng! Đáng sợ thật."
Có người cả kinh biến sắc, liên tục hít ngụm khí lạnh.
"Kinh khủng thật, vậy mà còn lâu hơn cả Đế Thích Thiên."
"Lão quái bốn ngàn năm, thảo nào tu vi cường đại như vậy."
"Mẹ nó! Ta chỉ muốn biết hắn sống bốn ngàn năm như thế nào, ta cũng muốn sống bốn ngàn năm."
"Bọn họ còn là người không vậy?"
...
Chuyện Tiếu Tam Tiếu sống bốn ngàn năm, quả thực còn chấn động hơn thân phận cao thủ Hư cảnh của hắn, khiến rất nhiều người vô cùng sốc.
Lưu Tiêu nói: "Vị Tiếu Tam Tiếu này, mặc dù là một Trường Sinh giả giống như Đế Thích Thiên, nhưng hắn vẫn còn điệu thấp hơn cả Đế Thích Thiên."
"Cũng rất chính phái!"
Lưu Tiêu bổ sung thêm.
"Đế Thích Thiên trong hai ngàn năm qua, nhìn nhân của mình từng người chết đi, tâm tính từng bước vặn vẹo, cuối cùng trở thành một ma đầu triệt đầu triệt đuôi, tùy ý đùa bỡn thương sinh, luôn cố ý khơi mào phân tranh võ lâm."
"Nhưng mà vị Tiếu Tam Tiếu này, cũng không đồi bại như Đế Thích Thiên, sơ tâm của hắn chưa bao giờ thay đổi."
"Mấy nghìn năm tuế nguyệt, hắn rất ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, và cũng không có học theo Đế Thích Thiên đi tranh bá thiên hạ."
"Thậm chí lúc Đế Thích Thiên gieo họa thiên hạ, hắn còn âm thầm bồi dưỡng, chỉ điểm các cao thủ để nhắm vào Đế Thích Thiên."
Nghe nói như thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ sợ Tiếu Tam Tiếu lại giống như Đế Thích Thiên, lầm đường lạc lối trong con đường Trường Sinh, mất hết nhân tính, coi mạng người như cỏ rác.
Nếu hai người đều như vậy, thì e là võ lâm Cửu Châu sẽ phải diệt vong.

Bình Luận

0 Thảo luận