Tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu đều sôi nhào hết cả lên, có người còn lấy Lão Ngoan Đồng làm thần tượng nữa chứ.
Phải biết rằng người mà Lão Ngoan Đồng cắm sừng chính là Nam Đế - Nhất Đăng đó, khi ấy y còn là Hoàng Đế nữa chứ.
Vậy mà ngươi vẫn dám cắm sừng hắn, có cần ngưu bức như thế không vậy.
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, xin ngài hãy dạy ta!"
Vi Tiểu Bảo hô lớn, nhìn Lão Ngoan Đồng với ánh mắt hâm mộ.
Bản thân Vi Tiểu Bảo cho rằng hắn có thể cưới công chúa là trâu bò lắm rồi, nhưng nếu so với Lão Ngoan Đồng thì bản thân thật không đáng nhắc tới, đây mới là thứ dữ.
"Ngươi muốn cắm sừng Tiểu Hoàng Đế của Đại Thanh Hoàng Triều ư?"
Lão Ngoan Đồng nhìn Vi Tiểu Bảo với ánh mắt lạnh lẽo.
Chỉ một ánh mắt thôi mà Vi Tiểu Bảo chảy hết cả mồ hôi lạnh rồi cười khàn: "Đừng! Ta chỉ đùa một tý mà thôi."
Nếu như lời này truyền vào tai của Tiểu Hoàng Đế thì sợ rằng bản thân sẽ phải rơi đầu mất.
Lưu Tiêu thấy dáng vẻ giận dữ vô cùng của Lão Ngoan Đồng nhưng cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Nhưng việc này cũng không giấu được lâu, cuối cùng Đoàn Hoàng Gia cũng phát hiện."
"Trong cơn tức giận hắn đã trục xuất Anh Cô ra khỏi Hoàng Cung."
Triệu Mẫn trợn to hai mắt, nói với vẻ không thể tin: "Đoàn Hoàng Gia bao dung như thế sao?"
"Nếu như chuyện này xảy ra tại Hoàng Triều của ta thì Cửu Tộc của nàng đã rơi đầu rồi, không ngờ chỉ bị trục xuất khỏi Hoàng Cung."
Mọi người cũng thấy vô cùng khó tin.
Hoàng Đế phát hiện bản thân mình bị cắm sừng nhưng cuối cùng lại tha cho thủ phạm sao?
Lưu Tiêu nói tiếp: "Lão Ngoan Đồng ngươi biết vì sao Đoàn Hoàng Gia không giết Anh Cô, cũng không truy cứu trách nhiệm của ngươi không?"
Xoát!
Ánh mắt của mọi người lúc này đều đổ dồn lên người của Lão Ngoan Đồng.
Lúc này ai nấy đều hoảng sợ trước Chu Bá Thông.
Đây là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể cắm sừng một vị Hoàng Đế nhưng vẫn có thể sống vui sống khoẻ, dù đó là Hoàng Đế một quốc gia nhỏ bé như Đại Lý đi nữa.
"Đương nhiên là nhờ mặt mũi của sư huynh ta rồi."
Lão Ngoan Đồng nói một cách đương nhiên
Phải biết rằng khi đó sư huynh Vương Trùng Dương của hắn tuy chưa tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm, nhưng cũng đã là một trong những cao thủ hiếm có trên giang hồ rồi, dù người khác có thể không biết sư huynh kinh khủng ra sao nhưng Đoàn Hoàng Gia là bạn thân của sư huynh hắn, sao y lại không biết tu vi của Vương Trùng Dương khủng bố ra sao được.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nữa mà.
"Nằm mơ!"
Lưu Tiêu giận tím mặt, khiến Lão Ngoan Đồng giật mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
"Làm gì mà có chuyện sư huynh ngươi chịu ra mặt chứ."
"Lúc đó ngay cả sư huynh của ngươi cũng sắp không kiềm được cơn giận của mình, hắn đã muốn giết ngươi để bồi tội cho Nam Đế, nhưng may nhờ có Nam Đế biện hộ dùm nên hắn mới không giết ngươi.
Lão Ngoan Đồng ngẩn ngơ.
Mọi người lúc này cũng ngơ ngác, không lẽ Nam Đế có một sở thích lạ lùng như vậy sao?
Luu Tiêu nói tiếp: "Lúc đó Nam Đế cảm giác rằng bản thân hắn đã cô phụ những phi tần này, cũng niệm tình vì Anh Cô yêu ngươi thật lòng, nên lúc đó hắn mới khu trục nàng ra khỏi Hoàng Cung, ý muốn tác hợp cho hai ngươi đến với nhau."
"Nào biết được ngươi vì hổ thẹn nên đã trốn đi biệt tăm biệt tích."
"A!"
Có người hô lên kinh ngạc.
Nam Đế lại rộng lượng đến thế sao, không ngờ là vì lý do này chứ không phải là do mặt mũi của Vương Trùng Dương.
Điểm này thật sự nằm ngoài dữ liệu của mọi người.
Lão Ngoan Đồng đấm vào ngực mình rồi nói: "Bởi vì sự rộng lượng của hắn nên ta mới càng xấu hổ."
Lưu Tiêu nói: "Ngươi xấu hổ, ngươi thống khoái, vậy có bao giờ ngươi chịu nghĩ tới Anh Cô hay không."
"Mấy chục năm, tới lúc này đầu tóc các người đã bạc hết cả rồi, vậy ngươi có bao giờ nghĩ cho nàng hay không."
"Ngươi vừa trốn liền hại cả đời của nàng."
"Khiến bây giờ gần như nàng phải sống trong sự thù hằn cùng giày vò."
"Tên cặn bã nam nhà ngươi, lại bắt nàng thừa nhận những áp lực này."
Lão Ngoan Đồng ngẩn ngơ.
Ta là cặn bã nam?
Một khắc sau vô số lời nói của những người trong Thiên Cơ Lâu xác nhận lại điều đó cho hắn.
"Cặn bã nam!"
"Cặn bã thật!"
"Phi! Đồ hèn nhát, dám làm không dám nhận."
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, vừa nhấc quần lên ngươi đã không dám nhận rồi, ngươi thật khiến chúng ta thất vọng."
...
Những người nhiệt liệt nhất là Mộc Uyển Thanh, Chu Chỉ Nhược.
Còn Chu Bá Thông thì lúc này đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu tránh né.
Mấy năm nay hắn cũng xoắn xuýt vô cùng.
Đối mặt với Anh Cô thì hắn lại cảm thấy tội lỗi với Đoàn Hoàng Gia.
Mười mấy năm trước khi biết tin con trai của mình chết thì hắn lại càng thấy thẹn trước Anh Cô cùng Đoàn Hoàng Gia hơn, thế nên hắn vẫn tiếp tục trốn tránh.
Lưu Tiêu quyết định cho thêm một liều thuốc mạnh nữa.
"Có phải là ngươi cho rằng lý do Đoàn Hoàng Gia xuất gia là do ngươi không?"
Lão Ngoan Đồng gật đầu liên tục.
Hắn cho rằng bởi vì mình đoạt đi nữ nhân mà y yêu thương nhất nên Đoàn Hoàng Gia mới đau buồn, xuất gia làm hoà thượng.
"Ngu ngốc!"
Lúc này Lưu Tiêu tặng Lão Ngoan Đồng hai chữ.
Nếu như thật sự Đoàn Hoàng Gia yêu Anh Cô thì sao có thể để nàng một mình trong phòng vắng, rồi cho tên như ngươi có cơ hội lẻn vào được chứ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận