"Chúc mừng ký chủ, danh khí của ngài lại tiếp tục tăng cao, thu được một cơ hội dung hợp công pháp"
Lưu Tiêu vui vẻ.
Mắc dù thứ được mở khoá không phải công pháp chuyên chúc của Thiên Cơ Lâu như hắn mong đợi, nhưng dung hợp công pháp cũng không tệ lắm.
So với lần dung hợp đầu tiên thì hiện tại hắn đã sở hữu nhiều thần công hơn.
Từ Hàng Kiếm Điển, Bất Tử Ấn Pháp, Trường Sinh Quyết, Thái Cực Thần Công, Thánh Tâm Quyết các thứ.
Nếu như những thần công này có thể dung hợp vào Thần Võ Huyền Công thì nhất định có thể khiến công năng của Thần Võ Thần Công tăng vọt.
"Không vội!"
Lưu Tiêu lắc đầu, không sử dụng cơ hội dung hợp công pháp này vội.
Lần ăn cháo mồng 8 tháng chạp của Hiệp Khách Đảo cũng sắp bắt đầu, Thái Huyền Kinh sắp tới tay rồi.
Thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tu vi của hắn tăng lên thì hắn định suy tính vị trí của Chiến Thần Điện, đi lấy Chiến Thần Đồ Lục.
Hắn muốn dung hợp tất cả thần công trên Cửu Châu này vào làm một qua lần dung hợp công pháp này, sẽ không lãng phí như lần đầu tiên.
Hiện tại hắn cũng không cần thần công mạnh mẽ gì gấp lắm.
Thần Võ Huyền Công của hắn cũng đủ để hắn vượt qua tất cả mọi người rồi.
Thùng thùng...
Tiếng đập cửa vang lên.
"Bộ Kinh Vân?"
Hiện tại Võ Đạo của Lưu Tiêu gần như đã thông thần.
Dù có một cánh cửa nhưng Lưu Tiêu vẫn có thể thấy được gương mặt lo lắng kia của Bộ Kinh Vân.
Đây là chỗ tốt của Tinh Thần Lực.
Giúp Lưu Tiêu không cần dựa vào ánh mắt mà vẫn có thể "nhìn" được rất xa.
"Lâu chủ, trạng thái của Phong sư đệ không đúng lắm, ngươi mau đi xem một chút."
Lưu Tiêu mở cửa, Bộ Kinh Vân lập tức nói.
Nhiều ngày như vậy, Lưu Tiêu vẫn chưa giúp Nhiếp Phong giải trừ trạng thái nhập ma.
Ngược lại, bởi vì bị giam cầm nên Nhiếp Phong vẫn luôn nằm trong trạng thái giận dữ, Ma Công lúc nào cũng bạo tăng.
"Được!"
Lưu Tiêu gật đầu, Bộ Kinh Vân gật đầu, hai người đi tới gian phòng của Nhiếp Phong.
"Máu Điên của Nhiếp gia quả nhiên vô cùng cường hãn."
Lúc này khí cơ trên người Nhiếp Phong đã đạt tới trạng thái Đại Tông Sư hậu kỳ, đây là tu vi mà người bình thường có tốn vài chục năm cũng không thể đạt được.
Nhưng dưới trạng thái nhập ma thì chỉ cần bảy tám ngày thôi mà Nhiếp Phong đã đạt được rồi.
Bất quá, theo lời của Bộ Kinh Vân thì trạng thái của Nhiếp Phong càng lúc càng không đúng.
Dưới đôi mắt đỏ bừng kia là vẻ uể oải khó mà che giấu.
Hắn giống như một con trâu sau khi cày ruộng xong, phát ra tiếng kêu khan vô cùng kịch liệt.
Hơn nữa hai mắt của hắn không còn hung ngoan như trước nữa.
"Không xong!"
Lưu Tiêu cả kinh.
Giam giữ Nhiếp Phong đích thật có thể kích thích ma tính của hắn.
Nhưng bên cạnh đó thân thể của hắn cũng sẽ phải hoạt động liên tục không ngừng.
Một thời gian dài như vậy mà cơ thể vẫn luôn trong trạng thái nổi điên, không nghỉ ngơi gì cả, từ thân thể cho tới tinh thần của Nhiếp Phong đang dần dần hỏng mất.
Bản thân mấy ngày nay đều chạy đi chạy lại từ Thiên Cơ Lâu tại Lạc Dương Thành tới Thiên Cơ Lâu ở Đại Mạc, quên cả việc kêu Bộ Kinh Vân cho Nhiếp Phong nghỉ ngơi một tý.
Nếu như tiếp tục kéo dài thì sợ rằng Nhiếp Phong sẽ chết vì quá sức mất.
Thế nên hắn vung tay, thả Nhiếp Phong ra và đánh ngất hắn với một chưởng trước khi hắn chuẩn bị công kích cả hai.
"Xem ra cứ duy trì trạng thái nhập ma mãi cũng không phải chuyện tốt lành gì."
Lưu Tiêu nghĩ thầm.
Ý thức luôn nằm ở trạng thái điên cuồng thì tinh thần rất dễ hỏng mất.
Tinh thần nếu như tan vỡ thì Nhiếp Phong sẽ biến thành một người thực vật mất.
Lưu Tiêu đặt tay lên người Nhiếp Phong, sau đó luyện hoá tất cả Ma Khí trên người y.
Cho Nhiếp Phong nghỉ ngơi một đoạn thời gian cái đã, sau khi nghỉ ngơi và phục hồi thân thể xong thì sẽ cho hắn nhập ma tiếp.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Nhiếp Phong, cho hắn nghỉ ngơi xong thì Lưu Tiêu đi xuống dưới lầu cùng Bộ Kinh Vân.
"Người đâu?"
Lúc vừa xuống thì Lưu Tiêu liền thấy đại sảnh của Thiên Cơ Lâu trống trơn, không có một bóng người, hắn hơi ngơ ngác một tý.
Không chỉ những nhân sĩ giang hồ kia đi đâu mất, mà ngay cả đám người Dương Quá phụ trách trông coi quầy hàng lúc này cũng biệt tăm biệt tích.
Bộ Kinh Vân lên tiếng: "Hôm nay là ngày Quách đại hiệp tổ chức Võ Lâm Đại Hội, chắc là tất cả bọn hắn đi xem Võ Lâm Đại Hội hết rồi."
Quách Tĩnh tổ chức Võ Lâm Đại Hội vào hôm nay sao?
Lưu Tiêu sửng sốt, mấy ngày nay hắn chạy qua chạy lại giữa hai bên, cũng mang một đám nữ tử đi qua đi lại, thực sự không quan tâm việc này cho lắm.
"Những tên vô liêm sỉ này, không để bất kỳ ai ở lại xem quầy hàng sao, không sợ có kẻ trộm vào Thiên Cơ Lâu lấy tiền sao?"
Lưu Tiêu mắng to.
Bộ Kinh Vân lên tiếng: "Chắc bọn họ nghĩ rằng không có ai dám tới Thiên Cơ Lâu để trộm đồ cả."
Trộm đồ của Thiên Cơ Lâu, chán sống mới dám làm như thế.
"Đi! Đi xem!"
Một khắc sau thì Lưu Tiêu cũng cảm thấy hứng thú, không còn quan tâm việc có người trong coi hay không nữa.
Dù sao mười tên Thiên Cơ Vệ có tu vị Đại Tông Sư kia không phải là để trang trí.
Bất kỳ ai dám nổi máu tham đối với Thiên Cơ Lâu thì Thiên Cơ Vệ sẽ dạy bọn hắn cách làm người.
Hắn đã đáp ứng Quách Tĩnh rồi, sẽ lấy sân sau của Thiên Cơ Lâu cho Quách Tĩnh mở Võ Lâm Đại Hội.
Hai người quay lại, đi về hướng sân sau của Thiên Cơ Lâu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận