"Là bà ngoại Lý Thu Thuỷ của ta cùng sư bá Vu Hành Vân đang giao thủ."
Sắc mặt Vương Ngữ Yên đại biến.
Hai người không biết đã chém giết bao nhiêu lâu rồi, khí cơ hỗn loạn vô cùng.
Hơn nữa với bộ dáng này thì cả hai đã bắt đầu liều mạng.
Nguyên khí cùng công lực của cả hai dần dần bắt đầu xói mòn rồi, trên mặt đã thấy nếp nhăn.
Nếu như tiếp tục thì kết cục của cả hai sẽ không khác gì Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác cả.
"Dừng tay, cả hai đừng đánh nữa!"
Vương Ngữ Yên quát lớn một tiếng, lao thẳng ra ngoài muốn nhăn cản Lý Thu Thuỷ cùng Vu Hành Vân.
"Nguy hiểm!"
Tiêu Phong hét lớn, hắn không ngờ lại là hai người này.
Hắn muốn ngăn cản nhưng Vương Ngữ Yên quá nhanh, lúc này nàng đã bay ra.
Hắn đành phải sử dụng khinh công để đuổi theo.
Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thuỷ lúc này đã đánh tới mức không còn lý trí, lúc này trong mắt của cả hai chỉ còn đối thủ trước mặt mà thôi.
Sự xuất hiện của ba người Tiêu Phong không có tác dụng gì cả.
Dù Vương Ngữ Yên thét lớn ngăn cản nhưng cả hai vẫn như cũ.
"Lục Mạch Thần Kiếm!"
Vương Ngữ Yên điểm một chỉ ra, kiếm khí cô đọng tới mức tận cùng, sát nhập vào chiến trường của cả hai.
Lập tức khiến cả hai người hơi thanh tỉnh một.
Lúc này Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thuỷ cũng hoàn hồn lại, giật mình thu tay về.
"Người nào dám xem vào việc bà bà giết người!"
Vu Hành Vân quát lớn, âm thanh thương tâm.
Nhưng một giây sau khi chứng kiến Vương Ngữ Yên thì mắt Vu Hành Vân trừng lớn.
"Thương Hải sư muội?"
Vu Hành Vân hô lên, nàng không phát hiện âm thanh của nàng bây giờ đã rất yếu ớt rồi.
"Ngươi là Thương Hải?"
Lý Thu Thuỷ cũng rít gào một tiếng.
Nhưng Vương Ngữ Yên lắc đầu.
Đây không phải là lần đầu có người nhận nhầm nàng thành Lý Thương Hải.
Lần đầu khi Vô Nhai Tử nhìn thấy nàng thì hắn cũng có phản ứng thế này.
"Ta tên là Vương Ngữ Yên, không phải là Thương Hải bà bà."
"Ta là cháu gái của ngươi, con gái của Lý Thanh La."
Lý Thu Thuỷ cùng Vu Hành Vân sửng sốt.
Đúng rồi, Lý Thương Hải đã Phá Toái Hư Không cùng sư phụ Tiêu Dao Tử, sao có thể trở về được.
Coi như có về thì cũng đã 70-80 tuổi, không thể trẻ trung như thế được.
"Con gái của Thanh La?"
"Lúc này Lý Thu Thuỷ mới nhớ tới bản thân còn có một người con gái cùng Vô Nhai Tử."
"Ngươi là cháu gái của tiểu tiện nhân này? Bà bà giết ngươi trước."
Nếu đối phương không phải là Lý Thương Hải thì Vu Hành Vân cũng không cần quan tâm gì nữa.
Hai người đã đánh tới đỏ mắt rồi, không khống chế được bản thân, có thể nói là gần nhập ma.
Nên cháu gái của Lý Thu Thuỷ tới đương nhiên sẽ muốn giết rồi.
Lách người một cái, Vu Hành Vân đánh một chưởng về phía Vương Ngữ Yên.
Nhưng Vương Ngữ Yên đâu phải người bình thường.
Chiến Thần Tháp của Thiên Cơ Lâu khó ra sao? Mà bản thân nàng lại là người đầu tiên đạt tới Ngũ Tinh Chiến Thần.
Nếu nói về chém giết thì ngay cả Tiêu Phong cũng kém hơn nàng.
Việc Vu Hành Vân xuất thủ đã nằm trong dự tính của nàng rồi.
Khi né xong thì nàng dùng một chưởng để đẩy lùi Vu Hành Vân.
"Bắc Minh nội lực thật hùng hồn, ngươi làm gì Vô Nhai Tử?"
Sắc mặt Vu Hành Vân đại biến, ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Vương Ngữ Yên.
Lý Thu Thuỷ cũng thế.
Cả hai đều biết nếu Vô Nhai Tử mất hết nội lực thì sẽ có kết cục ra sao.
"Ông ngoại lúc này cũng là đèn đã cạn dầu rồi, sau khi truyền tất cả nội lực cho ta xong thì qua đời."
Vương Ngữ Yên lấy Chưởng Môn Ban Chỉ ra.
"Hiện tại ta lấy thân phận là chưởng môn Phai Tiêu Dao, ra lệnh hai ngươi dừng tay."
Oanh!
Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thuỷ nghe thế như sét đánh ngang tai, biểu tình cả hai vô cùng phức tạp.
Vô Nhai Tử, chết rồi!
Lúc này cả hai coi như cũng triệt để tỉnh táo lại.
"Hắc... Đều chết hết rồi, vậy hai người chúng ta đánh nhau chết sống vì cái gì chứ."
Lý Thu Thuỷ cười thảm.
Nàng đã nhận thức được tình trạng của mình, dù dừng tay thì cũng không sống nổi mấy ngày.
"Sư tỷ, ta đi trước một bước."
Lý Thu Thuỷ tiến lên, cầm hai tay Vương Ngữ Yên rồi nói: "Bà ngoại có lỗi với mẹ con ngươi, tới tận bây giờ ta mới biết đến sự tồn tại của ngươi."
Vẻ mặt nàng hiền lành, cưng chiều Vương Ngữ Yên.
"Bà ngoại không có gì tốt cho ngươi cả, thôi thì tặng một thân công lực này cho ngươi vậy!"
Nói xong nàng bắt đầu truyền công lực của mình vào người Vương Ngữ Yên.
"Ta tuy chán ghét ngươi, nhưng ta thích đứa bé giống Thương Hải này."
"Dù sao cũng chết, không bằng chừa lại chút gì cho trưởng môn Phái Tiêu Dao vậy."
Vu Hành Vân cũng tiến lên trước.
Nàng cũng dầu hết đèn tắt, không sống được.
Hai người sắp chết nên cũng không còn thù oán gì nữa.
Nàng cũng bắt đầu truyền nội lực của Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn công cho Vương Ngữ Yên.
"Không..."
Sắc mặt Vương Ngữ Yên đại biến, muốn đẩy hai người ra.
"Đứa bé ngoan, đừng chống cự, hai ta không sống nổi nữa đây, thà rằng giúp ngươi vậy."
Lý Thu Thuỷ mở miệng, sinh cơ dần dần mất đi.
"Sư tỷ, xin lỗi!"
Vào cuối cùng Lý Thu Thuỷ cũng mở miệng xin lỗi Vu Hành Vân.
Mặt Vu Hành Vân đầy nước mắt, nhìn kỹ lại Lý Thu Thuỷ sau đó cười thảm.
Đợi khi Tiêu Phong chạy tới thì khí cơ của cả hai đã tắt hẳn rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận