"Mau đứng lên!"
Trình Anh vội vàng đỡ Quách Phù dậy.
Nàng là sư thúc của Quách Phù, tuy rằng cũng hơi ghét Quách Phù đần độn này, nhưng cũng không thể để cho Quách Phù mất mặt được.
Dương Quá cũng có chút ngớ người, không nghĩ tới mình nói nhiều như vậy, Quách Phù vẫn không biết tự lượng sức mình chạy ra, nhưng mà vì mặt mũi của Quách Tĩnh, hắn vẫn phải nhanh chóng chạy tới.
Nhưng cũng chỉ là chạy tới.
Cơ trí như hắn, bây giờ lại không tìm được một câu nào để an ủi Quách Phù.
"Trở về phòng đi!"
"Không có lệnh của ta, ngươi dám đi ra, ta liền chặt chân ngươi."
Sắc mặt của Quách Tĩnh tái xanh, lớn tiếng quát hành vi không chỉ não tàn của Quách Phù, mà còn làm bẽ mặt bọn Quách Tĩnh.
"Híc híc..."
Quách Phù nắm lấy tay của Trình Anh, vừa khóc, vừa chạy lên lầu.
"Muội!"
Hai tên nịnh bợ Đại Võ, Tiểu Võ muốn cùng đi lên tranh thủ cơ hội, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt như thể muốn giết người của Quách Tĩnh, lúc này bèn đứng tại chỗ không dám di chuyển.
"Ngươi dạy nữ nhi cho tốt vào!"
Lần này Quách Tĩnh quả thật rất tức giận, nổi giận nhìn về phía Hoàng Dung.
Bình thường đều là do Hoàng Dung quá nuông chiều Quách Phù, nên giờ mới hình thành loại tính cách 'tự cho mình là nhất' này của Quách Phù.
Hoàng Dung cúi đầu không dám nhìn Quách Tĩnh, sắc mặt cũng tái xanh.
"Thực sự là mất hết thể diện."
Hoàng Dược Sư cũng lộ vẻ mặt tái nhợt.
Nếu nàng không phải là cháu ngoại của hắn, thì e là hắn cũng tát vài bạt tai.
"Lâu chủ ca ca, liệu có làm bẽ mặt Quách đại hiệp quá rồi không?"
Chung Linh cảm nhận bầu không khí trong Thiên Cơ Lâu, có chút bận tâm hỏi.
"Ngày hôm nay, không chỉ làm Quách Phù mất mặt, mà ngay cả khuôn mặt của mấy người Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư cũng tối sầm lại."
Chung Linh đã rất nhỏ giọng.
Thế nhưng trong Thiên Cơ Lâu, ai cũng là cường giả.
Huống hồ hiện giờ trong đây không có mấy người lên tiếng.
Chung Linh vừa nói xong, mọi người đều nhìn sang.
Lưu Tiêu nói: "Không có việc gì, ta đang giúp Dương Quá giáo dục nàng ta."
Dương Quá ngẩn người!
Chuyện này đâu liên quan gì tới ta.
Giáo dục Quách Phù, không phải là giúp Quách bá bá sao?
"Lâu chủ, sao ngươi lại nói như thế?"
Trình Anh không nhịn được hỏi.
Dương Quá cũng khó hiểu nhìn về phía Lưu Tiêu, có loại cảm giác da đầu muốn nổ tung.
Bởi vì hắn quá hiểu nét mặt này của Lưu Tiêu.
Phàm là xuất hiện, là sắp có người gặp chuyện không may.
Lưu Tiêu nói: "Các ngươi không biết à, thời đại hai nhà Quách Dương giao hảo."
" Gia gia của Dương Quá và gia gia của Quách Phù, chính là huynh đệ kết nghĩa."
"Bọn họ cùng nhau ẩn cư và sống một cách bình thường, lúc đó hai người hứa với nhau rằng, nếu như hậu đại đều là con trai, vậy thì kết nghĩa làm Kim Lan."
"Nếu như một nam một nữ, vậy thì kết nghĩa phu thê."
"Sau này Quách đại hiệp, liền kết nghĩa huynh đệ với cha của Dương Quá."
"Hiện tại, Dương Quá và Quách Phù một nam một nữ, dựa theo truyền thống của hai nhà Quách Dương, thì Quách Phù chính là vị hôn thê của Dương Quá."
"Quách đại hiệp, cũng dự định muốn Dương Quá làm rể hiền của hắn."
Lưu Tiêu cười khà khà, dự định giúp hai nhà Quách Dương hoàn thành tâm nguyện ở thời đại này.
Dương Quá nghe vậy, khuôn mặt đều tái đi, da đầu triệt để nổ tung.
Nha đầu điên Quách Phù này, là một người ngu, ai mà nguyện ý cưới nàng làm vợ chứ, đây không phải tự chuốc họa vào thân thì là gì?
Thế nhưng theo Lưu Tiêu thấy, sắc mặt của Dương Quá có chút phức tạp.
Trên thực tế lần đầu tiên Dương Quá gặp Quách Phù, cũng rất có hảo cảm.
Trong nguyên tác, nghiêm chỉnh mà nói, Quách Phù mới là mối tình đầu của Dương Quá, là nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng.
Chỉ là trong lúc học nghệ ở Đào Hoa Đảo, Quách Phù làm ra một loạt cử động tìm đường chết, hơn nữa sau này lại gặp Tiểu Long Nữ, hình bóng của Quách Phù ở trong lòng hắn mới dần dần trở nên phai nhòa.
Tuy nhiên, thế giới này, Thiên Cơ Lâu bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên đã phá hủy rất nhiều thứ.
Thời khắc này giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chỉ đơn thuần là tình thầy trò.
Dương Quá đối xử với Tiểu Long Nữ, là sự cung kính không gì sánh bằng.
"Bội phục!"
"Không hổ là lâu chủ Thiên Cơ Lâu, thậm chí ngay cả tâm tư của Quách mỗ cũng biết."
Quách Tĩnh đứng dậy ôm quyền với Lưu Tiêu, gương mặt bội phục.
"Ta vốn định sau đại hội võ lâm, sẽ nói với Quá nhi về chuyện này."
"Nếu lâu chủ đã nói ra, thế thì không biết ý của Quá nhi như thế nào?"
Quách Tĩnh nói xong, mắt nhìn về phía Dương Quá.
Một cảm giác áp bách, khiến cho Dương Quá trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi lạnh.
Quách Tĩnh uy nghiêm, có địa vị không hề thua kém Tiểu Long Nữ ở trong lòng hắn.
"Xong đời!"
Trong lòng Dương Quá kêu lên.
Trực tiếp cự tuyệt Quách Tĩnh, hắn không có có loại can đảm 'có chơi có chịu' này, hơn nữa hắn cũng không nguyện ý.
Trong tiềm thức, vào thời khắc này hắn rất muốn 'đá' Quách Phù đi.
Đặc biệt là cử động não tàn lúc nãy của Quách Phù, lại càng khiến cho hảo cảm của hắn dành cho Quách Phù mất sạch.
Bên cạnh, hai tên nịnh bợ Đại Võ, Tiểu Võ này hoàn toàn biến sắc, gương mặt tuyệt vọng.
Sư phụ lại muốn gả Phù muội cho tiểu tử Dương Quá này.
Hai người đều muốn đứng ra phản đối, nhưng lại không có dũng khí dám phản đối Quách Tĩnh.
Người như Dương Quá còn sợ Quách Tĩnh, huống chi là bọn hắn.
Hoàng Dược Sư mặt lạnh như tiền, không có mở miệng.
Tính tình của hắn tuy rất cổ quái, bị người đời xưng là Hoàng Lão Tà.
Thế nhưng bây giờ Quách Phù là nữ nhi của Quách Tĩnh, Quách Tĩnh muốn bắt Quách Phù gả cho ai, hắn cũng sẽ không bày tỏ ý kiến gì.
Huống hồ hai ngày nay ở Thiên Cơ Lâu, Dương Quá chạy lên chạy xuống chiếu cố bọn họ, hắn cũng biết rõ Dương Quá cũng là một người không tệ cho lắm.
Vả lại, Dương Quá còn có thân phận là đệ tử Thiên Cơ Lâu, là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, tương lai nhất định sẽ thành cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ.
Người như vậy, dư sức xứng với tôn nữ của Hoàng Lão Tà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận