"Lâu chủ, nói tiếp chuyện bảng xếp hạng đi."
Thu hồi sự quan tâm dành cho Vô Danh, có người mở miệng.
Lưu Tiêu nói: "Đại Tông Sư Bảng hạng 17: Ninh Đạo Kỳ!"
"Tu vi: Đại Tông Sư hậu kỳ!"
"Tuyệt học: Tán Thủ Bát Phác!"
"Binh khí: Không!"
Ninh Đạo Kỳ!
Mọi người đều gật đầu.
Uy danh của Ngũ Tuyệt so với Ninh Đạo Kỳ, quả thực là không đáng giá nhắc tới.
Ninh Đạo Kỳ đã nổi danh từ thời niên thiếu, thành danh đã lâu.
Giữa Cửu Châu, hễ là người biết chút ít võ công đều sẽ biết đến uy danh của Ninh Đạo Kỳ.
Lưu Tiêu nói: "Ninh Đạo Kỳ từng giao thủ với Võ Tôn Tất Huyền và Phó Thái Lâm, đánh bại hai người."
Hắn cười cười, nhìn về phía Thạch Chi Hiên: "Năm đó lúc Tà Vương hoành hành, Ninh Đạo Kỳ được Từ Hàng Tịnh Trai mời ra, và thế là Tà Vương bị Ninh Đạo Kỳ năm lần bảy lượt truy sát."
Mọi người, đều khiếp sợ nhìn về phía Thạch Chi Hiên.
Chuyện hắn bị Ninh Đạo Kỳ đuổi giết, không có nhiều người biết.
Thạch Chi Hiên gật đầu: "Lúc đó Bất Tử Ấn Pháp của ta chưa thành, bị đánh bại bởi độ thâm niên của hắn."
"Hiện tại cho dù ta không bằng hắn, nhưng nếu như liều mạng quyết đấu."
"Ta chết, hắn cũng sẽ không tốt đẹp gì."
Thạch Chi Hiên thản nhiên thừa nhận chuyện mình bị đuổi giết.
Lưu Tiêu gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi không có lên bảng, nhưng ngươi lại không hề yếu hơn đám người trên bảng."
"Chẳng qua là bảng xếp hạng Thiên Cơ Lâu ta, chỉ cần ngươi cường đại thêm một chút, là sẽ được lên bảng."
"Nếu như thật sự phân định sinh tử, thì chí ít cũng có thể đồng quy vu tận."
Lưu Tiêu nhìn toàn trường: "Những Đại Tông Sư như các ngươi, đừng có không phục với những người được lên bảng."
"Lần này nếu các ngươi thật sự muốn khiêu chiến, muốn phân định thắng bại thì phải phân định sinh tử."
"Bởi vì rất nhiều người, thật ra chỉ yếu hơn người có hạng cao hơn mình một xíu."
"Nếu thật sự khiêu chiến, phỏng chừng chỉ khi có người chết thì mới có thể phân định thắng thua."
Trong lòng mọi người đều rùng mình.
Có thể trở thành Đại Tông Sư, ai cũng không yếu hơn ai.
Quả thật là nếu muốn biết ai hơn ai kém, thì đoán chừng chỉ khi có người chết mới có thể xác định được.
"Lâu chủ, Ninh Đạo Kỳ có bí mật nào không?"
Vi Tiểu Bảo hô lên.
Hắn phát giác nghe bảng xếp hạng, còn không thú vị bằng nghe bí mật.
Nghe vậy, rất nhiều người không khỏi sáng hai mắt, hứng thú bừng bừng.
Lưu Tiêu cười: "Có quan hệ mập mờ với Phạm Thanh Huệ, thì có tính là bí mật không?"
Khuôn mặt Tống Khuyết lập tức đen lại, ánh mắt hung ác trừng Vi Tiểu Bảo.
Người không biết đạo lý không nên đề cập chuyện riêng tư của người khác trước mặt mọi người à?
Năm đó, hai người bọn họ không đến được với nhau, ngoại trừ thân phận và lý tưởng khác biệt ra, thì còn có sự tác động của lão gia hỏa Ninh Đạo Kỳ đó.
Vi Tiểu Bảo chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bị Tống Khuyết đại lão để mắt tới, hắn cũng có chút không bình tĩnh được.
"Sao ta lại không đoán ra bí mật của Ninh Đạo Kỳ có liên quan đến Phạm Thanh Huệ."
Trong lòng Vi Tiểu Bảo ủy khuất không gì sánh được.
Lưu Tiêu nói: "Ninh Đạo Kỳ, là cao thủ số một ở Đạo Môn."
"Nhưng nếu các ngươi là người quen biết hắn, thì sẽ không thấy hắn làm việc cho Đạo Môn."
"Mà trái lại là mấy lần hắn giao phong với cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, đều do phật môn Từ Hàng Tịnh Trai mời ra tay."
"Mà có thể có loại mặt mũi này, và hết lần này đến lần khác mời Ninh Đạo Kỳ xuất thủ, thì cũng chỉ có trai chủ Phạm Thanh Huệ của Từ Hàng Tịnh Trai."
Cả đám náo động một phen.
"Tỉ mỉ ngẫm lại, quả thật là như vậy."
Từ Hàng Tịnh Trai?
Ah...
Thạch Chi Hiên cười lạnh một tiếng.
"Từ Hàng Tịnh Trai, đánh không lại ngươi, ngươi liền trở thành phu quân của Thánh Nữ bọn ta."
"Thánh Nữ Từ Hàng Tịnh Trai vừa ra, có ai mà bọn họ không thể hàng phục chứ."
"Tà Vương năm đó không oan."
Rất nhiều người, đồng loạt phỉ báng môn phái chuyên môn bán đứng Thánh Nữ xinh đẹp.
Trên mặt Sư Phi Huyên trong nháy mắt trắng bệch.
Nàng cảm thấy lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang có chút chán ghét Từ Hàng Tịnh Trai.
Mà khởi nguồn của sự chán ghét, chính là tác phong từ trước tới giờ của Từ Hàng Tịnh Trai.
Đánh không lại ngươi, bọn ta còn có Thánh Nữ.
Thánh Nữ không hàng phục được ngươi.
Phu quân Thánh Nữ sẽ hàng phục ngươi.
Suy cho cùng, trong tương lai dù ai là cường giả số một thiên hạ, thì nhất định đều sẽ có quan hệ mập mờ với Thánh Nữ bọn họ.
"Đại Tông Sư Bảng hạng 16, Tống Khuyết!"
"Tu vi: Đại Tông Sư hậu kỳ!"
"Tuyệt học: Thiên Đao Bát Quyết!"
Tống Khuyết!
Xếp trước Ninh Đạo Kỳ.
"Cha, lâu chủ xếp ngươi trước Ninh Đạo Kỳ!"
Tống Ngọc Trí đại hỉ.
Thiên hạ đều muốn biết cha mình Tống Khuyết so với Ninh Đạo Kỳ, đến tột cùng ai mạnh hơn ai.
Lúc này, Thiên Cơ Lâu đã đưa ra đáp án.
"Lâu chủ, Tống Khuyết đại lão thực sự có thể vượt qua Ninh Đạo Kỳ sao."
Có người hoài nghi nói.
Ở Cửu Châu, có nhiều người vẫn cho rằng Ninh Đạo Kỳ mạnh hơn Tống Khuyết.
Dù sao Ninh Đạo Kỳ xuất đạo sớm hơn Tống Khuyết.
Tuy hai người đều là cao thủ bất thế, nhưng dù sao Ninh Đạo Kỳ lớn tuổi hơn đôi chút.
Lưu Tiêu cười, nhìn về phía Tống Khuyết: "Ngươi tới giải thích với bọn họ."
Tống Khuyết khẽ động, đao ý khắp người sôi trào.
"Ta sẽ dùng thử đệ cửu đao mà ta sáng chế."
"Uy lực của nó, ta không cách nào khống chế, đệ cửu đao vừa ra, Ninh Đạo Kỳ tất bại."
Trong giọng nói của hắn, tràn đầy tự tin.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận