"Thiên Cơ Lâu đáng chết, bộ lão nương trêu chọc các ngươi à? Tại sao các ngươi lại tiết lộ chuyện này."
Lý Thu Thủy hận nghiến răng.
Vừa rồi Tây Hạ Hoàng Đế đến tìm nàng, cuối cùng lại bất đắc dĩ rời đi.
Bởi vì Tây Hạ Vương bây giờ, cũng không phải là trượng phu của nàng, mà là con trai của nàng.
Mặc dù Tây Hạ Vương không vui, nhưng cũng không dám làm gì hoàng mẫu Lý Thu Thủy của mình.
"Hừ!"
"Lão thái bà Vu Hành Vân kỳ hạn ba mươi năm Phản Lão Hoàn Đồng một lần sắp đến rồi."
"Nếu ta đoán không sai, thì nàng chắc chắn sẽ lựa chọn đi tới Thiên Cơ Lâu để vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm này."
Làm kẻ thù truyền kiếp, không thể không nói người hiểu rõ Vu Hành Vân nhất chính là Lý Thu Thủy.
Nàng chỉ vừa tính đến thời gian Phản Lão Hoàn Đồng của Vu Hành Vân sắp đến, liền biết Vu Hành Vân dự định làm gì.
"Tuyệt đối không thể để lão thái bà này vào trong Thiên Cơ Lâu được."
Nếu để cho Vu Hành Vân thuận lợi Phản Lão Hoàn Đồng thành công, công lực tất nhiên sẽ tăng vọt thêm lần nữa.
Đến lúc đó, Lý Thu Thủy biết mình sẽ gặp nguy.
"Ta sẽ chờ ngươi ở nửa đường, tặng ngươi một bất ngờ lớn."
Trong nháy mắt nàng liền có đối sách.
Chờ sẵn Vu Hành Vân trên đường nàng ta chạy tới Thiên Cơ Lâu.
Khi đó, nếu mà Vu Hành Vân thật sự chạy tới Thiên Cơ Lâu, nói không chừng còn có thể cứu vãn được tình hình.
"Nói cho hoàng thượng, ta có việc cần rời đi một thời gian."
Phân phó một tiếng, Lý Thu Thủy nhấc bảo kiếm lên và thi triển khinh công, rất nhanh bay ra khỏi Tây Hạ hoàng cung.
...
Sơn cốc mà Kiếm Thánh Độc Cô ẩn cư.
Độc Cô Kiếm lúc này đã ngồi trơ trước nhà lá ba ngày ba đêm.
Kiếm ý trên người hắn, còn kinh khủng hơn ba ngày trước gấp mấy lần.
Khí tức tràn ngập hủy diệt, bao phủ bán kính mấy trăm mét, vạn vật toàn bộ điêu tàn.
Cây cối phảng phất như trải qua bảy tám năm, toàn bộ chết héo sạch sẽ.
Thậm chí gió nhẹ thổi một cái, trên cây liền có một đống bột mịn rơi xuống.
Cảnh tượng này, cực kì đáng sợ.
Lấy Kiếm Thánh Độc Cô làm trung tâm, toàn bộ đều tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh cơ nào tồn tại.
Kể cả hắn, vốn chỉ là tóc hoa râm, bây giờ đều trắng như tuyết.
"Đại ca! Ngươi nhất định phải đột phá!"
Trong lòng Độc Cô Nhất Phương khẩn trương.
Bây giờ Vô Song Thành đang đối mặt với Thiên Hạ Hội.
Nếu như đại ca Độc Cô Kiếm không có mặt, Vô Song Thành nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Mà lúc này hắn cũng nhìn ra, quá trình đại ca đột phá cực kỳ hung hiểm.
Kiếm thức thứ 23 Diệt Thiên Tuyệt Địa, không chỉ phá hủy sinh cơ của vạn vật, mà ngay cả người sáng tạo ra nó cũng sẽ bị liên lụy.
Chỉ cần sơ sẩy một cái thì thời điểm đại ca lĩnh ngộ kiếm thức thứ 23, cũng chính là thời điểm đại ca bỏ mình.
"Kiếm thức thứ 23, phá cho ta!"
Bỗng nhiên, Độc Cô Kiếm ngồi yên như tượng chợt quát một tiếng, trên người phát sinh kiếm khí ngập trời.
Trong nháy mắt, một luồng ba động đáng sợ lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu lay động tứ phương.
Mặt đất tại chỗ hắn được nâng lên mười trượng, sau một khắc lại bị kiếm ý khủng bố tràn ngập hủy diệt xoắn nát.
"Đột phá thành công!"
Độc Cô Nhất Phương kích động đến cả người run rẩy.
Đại ca Độc Cô Kiếm không chỉ hoàn thiện kiếm thức thứ 23, mà còn nhân cơ hội đó, đánh vỡ ranh giới Võ Thánh, từ nửa bước Võ Thánh thành công tấn thăng thành cao thủ Võ Thánh.
Mắt trần có thể thấy, tóc trắng như tuyết của Độc Cô Kiếm bắt đầu đen trở lại.
Đây là biểu hiện sau khi đột phá Võ Thánh thành công, tuổi thọ được kéo dài.
Sau một khắc, cuồng phong xung quanh hắn bạo khởi, hư không chấn động ầm ầm.
Năng lượng thiên địa vô hình cực kì khủng khiếp chảy ngược vào trong cơ thể Độc Cô Kiếm.
"Đi ra!"
Bỗng nhiên, Độc Cô Kiếm quát lớn một tiếng, trong mắt tuôn ra kiếm ý kinh thiên.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào nơi nào đó.
Bởi vì vào thời khắc vừa mới tấn thăng, hắn đã nhân cơ hội tinh khí lột xác, nhận ra dị thường.
Sau một khắc, hư không phảng phất như nứt ra, một nam tử đeo mặt nạ được khắc bằng băng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trôi nổi ở đâu đó như là không khí.
Con ngươi của Kiếm Thánh Độc Cô co rụt lại, trong lòng nhất thời cảnh giác.
Không có giao thủ, nhưng bản năng kiếm đạo của hắn đang báo hiệu cho hắn.
Đây là một nhân vật hết sức khủng bố.
Thậm chí có năng lực miểu sát mình.
Bằng không thì, bản năng kiếm đạo sẽ không cảnh báo hắn như vậy.
"Người này chí ít là một vị Võ Thánh, và còn là cường giả tuyệt đỉnh trong số các Võ Thánh, thậm chí có khả năng đã vượt qua cảnh giới Võ Thánh."
Kiếm Thánh Độc Cô chấn động.
Bây giờ hắn cũng là Võ Thánh, nhưng tuyệt đối không có loại bản lãnh như đối phương.
Sau một khắc, Kiếm Thánh Độc Cô nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.
Hắn bật thốt lên: "Ngươi chính là Đế Thích Thiên sống mấy ngàn năm trong lâu chủ Thiên Cơ Lâu đấy ư?"
Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng bị chấn động.
Tự phụ như hắn, cũng biết Đế Thích Thiên là nhân vật đáng sợ tới cỡ nào.
Võ Thánh?
Sống mấy nghìn năm, đối phương chưa hẳn chỉ là Võ Thánh.
"Cái gì? Đế Thích Thiên?"
Một bên, Độc Cô Nhất Phương thét gào một tiếng, kinh hãi gần chết.
Lão quái vật như Đế Thích Thiên thế mà núp trong bóng tối tìm đại ca của mình, dù ngu cỡ nào cũng biết hắn không có hảo ý gì.
"Ngươi thật sự sáng chế ra được kiếm thức thứ 23, quả thật là khiến cho bổn tọa bất ngờ."
Đế Thích Thiên thở dài.
Hắn cũng chú ý tới Kiếm Thánh Độc Cô, biết nếu không ngoài dự đoán của hắn, thì đối phương cũng chỉ dừng bước tại kiếm thức thứ 22.
Nhưng nghĩ tới việc lâu chủ Thiên Cơ Lâu không biết từ đâu nhô ra, thế mà chỉ điểm phương hướng thôi diễn tiếp theo của kiếm thức thứ 23...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận