Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 257: Thành trò cười

Ngày cập nhật : 2025-07-31 14:32:31
Lão Ngoan Đồng trừng mắt: "Sao ngươi lại chửi ta?"
Lưu Tiêu nói: "Ta không chửi ngươi, chỉ là ta thấy đây là xưng hô phù hợp nhất với ngươi mà thôi."
"Năm đó khi Hoa Sơn Luận Kiếm diễn ra thì Cừu Thiên Nhận giết chết con của ngươi để tiêu hao công lực của Đoàn Hoàng Gia, Anh Cô một đêm bạc đầu."
"Khi đó người làm cha như ngươi đang ở đâu?"
"Đoàn Hoàng Gia xuất gia không phải là bởi vì ngươi và Anh Cô."
"Lý do chính khiến hắn xuất gia là bởi hắn đã đại triệt đại ngộ, hắn hối hận vì quyết định giữ danh tiếng Ngũ Tuyệt, sau đó khiến cho con của ngươi cùng Anh Cô bị sát hại, thế nên hắn mới xuất gia để chuộc tội."
"Từ đầu đến cuối Đoàn Hoàng Gia vẫn không trách móc gì Anh Cô cùng ngươi cả, bởi vì hắn biết bản thân mình đã bỏ bê Anh Cô trước."
"Việc chân chính mà hắn hổ thẹn là vì danh tiếng, hắn đã hại chết hài tử cùa ngươi và Anh Cô."
"Nếu như ngươi thật sự muốn Đoàn Hoàng Gia an tâm thì cách tốt nhất là hoà hảo với Anh Cô, tha thứ cho Đoàn Hoàng Gia, như thế mới có thể khiến hắn bớt hổ thẹn được."
Chu Bá Thông bối rối, chỉ qua vài câu mà Lưu Tiêu đã lật đổ hết những gì hắn cho là đúng bao năm qua.
"Ngươi nói thật sao?"
Giờ khắc này Lão Ngoan Đồng đã hơi lắp bắp rồi.
Không ngờ bởi vì việc bản thân mình tránh né Anh Cô mà đã khiến Đoàn Hoàng Gia áy náy nhiều năm như thế.
Lưu Tiêu chỉ vào đám người rồi nói: "Nếu như không tin thì ngươi có thể quay sang bọn họ để hỏi một tý, xem thử với tính cách của Nhất Đăng đại sư thì y sẽ hành động theo lời ta nói hay là theo suy nghĩ của ngươi."
Lão Ngoan Đồng nhìn tất cả mọi người xung quanh với ánh mắt cầu khẩn.
"Ta tin lâu chủ!"
Có người lên tiếng.
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, ta nghĩ lời của lâu chủ đáng tin hơn đó."
"Không sai, Nhất Đăng đại sư không phải là người tính toán chi ly như ngươi nghĩ đâu."
"Nhất Đăng đại sư có lòng dạ từ bi, nếu như thật sự hắn là lý do chính khiến nhi tử ngươi tử vong thì sợ rằng đó mới chính là nỗi hối hận của hắn."
"Tuy ngươi cắm sừng Nam Đế, nhưng rõ ràng là hắn chưa từng trách cứ ngươi cái gì cả."
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, ngươi đừng làm cặn bã nam nữa, nếu không ta sẽ khinh thường ngươi đó."
Mọi người ai nấy đều đang khuyên Lão Ngoan Đồng, khiến hắn cũng bắt đầu dần tin lời của Lưu Tiêu.
"Được! Vậy bây giờ ta sẽ đi tìm Anh Cô, mang nàng đi tìm Đoàn Hoàng Gia."
Vì để gỡ bỏ khúc mắc của Đoàn Hoàng Gia, hắn muốn đối mặt trực tiếp với Anh Cô.
"Lâu chủ, giữ phòng của ta lại, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi."
Thân ảnh của Chu Bá Thông loé lên, nháy mắt đã biến mất trong Thiên Cơ Lâu.
Tất cả mọi người nhìn nhau, nở một nụ cười.
"Nhẹ thôi nhẹ thôi!"
"Đau quá!"
Nhưng chỉ sau vài phút, mọi người liền thấy được cảnh Lão Ngoan Đồng đang bị một nữ nhân tóc trắng vặn lỗ tai kéo về.
"Chu Bá Thông, lão nương biết ngay chắc chắn ngươi sẽ đến Thiên Cơ Lâu mà, với tính cách ham chơi của ngươi sao có thể bỏ qua nơi này được."
"Thấy chưa, cuối cùng lão nương cũng bắt được ngươi rồi."
???
Một khắc sau cũng có người giật mình nhận ra.
Lão Ngoan Đồng vừa chạy ra khỏi Thiên Cơ Lâu liền gặp Anh Cô, người mà hắn tránh né từ lâu.
"Lão Ngoan Đồng tiền bối, hôm nay quả là ngày lành của ngươi đó."
Có người cười ha ha, hô lên.
"Không phải! Phải là thời gian hạnh phúc của ngài sắp bắt đầu rồi."
"Cô tiền bối, mạnh thêm tý nữa."
Sắc mặt của Lão Ngoan Đồng đỏ lên, hắn thấy mặt mũi của mình đã không còn một tý nào cả, đường đường là một cao thủ Đại Tông Sư lại bị một người véo lỗ tai.
"Anh Cô, nàng đang làm gì thế, ở đây đang có rất nhiều người, thông cảm cho mặt mũi của ta một tý được không."
Lão Ngoan Đồng hô lên.
Anh Cô nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người ai nấy đều đang cười Lão Ngoan Đồng thì thấy không ổn, vội vàng thả Lão Ngoan Đồng ra.
"Nếu như ngươi dám chạy tiếp thì ta đánh gãy chân của ngươi."
Nàng cảnh cáo Lão Ngoan Đồng.
"Không chạy nữa, từ bây giờ ta sẽ không chạy trốn nữa đâu."
Anh Cô gật đầu đầy thoả mãn, hướng về phía Lưu Tiêu rồi nói: "Đa tạ lâu chủ."
Lưu Tiêu lắc đầu, cũng không quá để tâm, cả hai người này cứ như con nít vậy.
"Đứng thứ mười sáu trên Tông Sư Bảng, Bối Hải Thạch."
"Tu vi: Nửa Bước Đại Tông Sư."
"Tuyệt học: Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng, Dịch Cân Thần Công."
Ánh mắt của Tạ Yên Khách khựng lại.
Ở Đại Mạc thì người mà hắn kiêng kỵ nhất là Bối Hải Thạch.
Lời của Lưu Tiêu trực tiếp chứng minh những nghi ngờ của hắn không sai tý nào.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Trước kia ta cũng đã giới thiệu Bối Hải Thạch cho mọi người rồi, nên ta sẽ không nói thêm gì."
"Đứng thứ mười lăm trên Tông Sư Bảng, Thượng Quan Kim Hồng!"
"Tu vi: Tông Sư Hậu Kỳ."
"Tuyệt học: Long Phượng Song Hoàn."
Thượng Quan Kim Hồng nghe thế thì vô cùng vui mừng.
Quá vinh dự, không ngờ cũng có ngày hắn được lên bảng.
Giờ khắc này hắn bỗng cảm giác tất cả uỷ khuất mà hắn phải chịu đựng khi ở Thiên Cơ Lâu này đều đáng giá.
Nhưng một khắc sau thì âm thanh của Lưu Tiêu lại vang lên.
"Hiện tại Thượng Quan Kim Hồng đang bị trấn áp tại Thiên Cơ Lâu ta, nếu ai muốn thì có thể tìm hắn để trao đổi một tý."
Mặt của Thượng Quan Kim Hồng đen lại, nhưng hắn vẫn im lặng.
Nhiều người nén cười.
Nếu như so với Thượng Quan Kim Hồng thì mọi người còn tốt chán.
Giờ đây Thượng Quan Kim Hồng gần như đã trở thành một trò cười cho mọi người rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận