Lưu Tiêu nói: "Bọn họ nói đúng, năm đó cha của ngươi thật sự là một người rất xấu xa."
Cả người Dương Quá chấn động, sắc mặt biến đổi.
"Không! Ta không tin, rõ ràng là Quách Bá Bá nói cho ta biết cha ta là một anh hùng mà, sao có thể như thế được."
Dương Quá rất tin tưởng Quách Tĩnh.
Dù trải qua những đau khổ, đối xử bất công ở Toàn Chân Giáo thì Dương Quá cũng không trách cứ gì Quách Tĩnh cả.
Bởi vì y là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với hắn.
Ngoại trừ Âu Dương Phong lúc này đã điên điên khùng khùng thì cũng chỉ có Quách Tĩnh là người đầu tiên xem hắn như người thân mà thôi.
Lưu Tiêu thở dài.
Việc này thật sự không thể nào trách Quách Tĩnh được.
Y là một người đàng hoàng trung thực, nói nhiều lời nói dối như vậy chỉ là muốn cho Dương Quá có một ấn tượng tốt về cha mình mà thôi.
"Năm đó cha ngươi nhận giặc làm cha, giết chết gia gia nãi nãi của ngươi, thậm chí còn hại chết mẹ của ngươi nữa."
Dương Quá như bị sét đánh, cả người run rẩy liên tục.
Lý trí của hắn nói rằng những việc lâu chủ nói đều là sự thật cả.
"Giang Nam Thất Quái, năm đó vốn là sư phụ của Quách Bá Bá ngươi."
"Nhưng tất cả bọn hắn đều bị cha ngươi hại chết hết, chỉ còn sót lại một tên Kha Trấn Ác mà thôi."
"Quách Bá Bá không nói những việc này cho ngươi là bởi vì hắn không muốn ngươi bị cha mình ảnh hưởng, muốn ngươi trở thành một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất."
"Hơn nữa Quách Bá Bá còn muốn hình ảnh của cha trong lòng ngươi là một anh hùng, từ đó ngươi có thể tự khích lệ bản thân để cố gắng hơn."
Thân thể Dương Quá lại run rẩy liên tục: "Quách Bá Bá có dụng tâm lương khổ như vậy sao?"
Lưu Tiêu gật đầu.
Nhân phẩm của Quách Tĩnh ra sao thì trên đời này không có mấy ai dám nghi vấn cả.
Có thể được thiên hạ xưng hai chữ đại hiệp thì trên đời này chỉ có hai người mà thôi, một tên đã bị vạch trần bộ mặt thật, thế nên hiện tại chỉ còn một mình Quách Tĩnh.
Lưu Tiêu nói: "Giờ ngươi đã biết vì sao khi ở Quách Gia thì mọi người lại kỳ thị ngươi như vậy chưa."
Dương Quá gật đầu: "Quách Bá Mẫu lo lắng rằng sau này ta sẽ biến thành người như cha ta."
"Kha Công Công kỳ thị ta là bởi vì cha ta đã giết sáu huynh đệ tỷ muội của hắn."
Lưu Tiêu nói: "Bọn hắn chưa giết ngươi đã là tốt lắm rồi."
"Năm đó cha ngươi làm đủ trò xấu, ngay cả Quách Bá Bá cùng Quách Bá Mẫu của ngươi cũng vài lần suýt chết."
Dương Quá gật đầu.
Tất cả định kiến về Kha Trấn Ác và Hoàng Dung trong quá khứ của hắn đã biến mất không còn.
Giờ đây Dương Quá chỉ có lòng cảm kích Quách Tĩnh, dù dưới tình huống như thế mà y vẫn xem và đối xử với mình như con ruột vậy.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Vậy ngươi biết phải làm gì chưa?"
Dương Quá gật đầu: "Ta sẽ không phụ kỳ vọng của Quách Bá Bá, ta sẽ nổ lực để trưởng thành, trở thành một đại hào kiệt đỉnh thiên lập địa."
Lưu Tiêu gật đầu thoả mãn: "Không sai, cha ngươi là cha ngươi."
"Cha ngươi là phần tử xấu thì không có nghĩa sau này ngươi không thể trở thành anh hùng được."
Không hổ là Thần Điêu Đại Hiệp trong tương lai, chỉ qua vài câu thì Dương Quá đã bình tĩnh trở lại, ý chí còn sục sôi hơn trước.
"Hắc, tiểu tử này cũng không sai, cũng không uổng công tên tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia nhọc lòng như vậy."
Chu Bá Thông cười to.
Mọi người lại liếc mắt, đương kim thiên hạ này người dám kêu Quách Tĩnh ba tiếng tiểu tử ngốc e rằng chỉ có ba bốn người mà thôi.
"Lâu chủ, kể tiếp chuyện về Cừu Thiên Nhận đi."
Sau đó có người hô lên.
Rất nhiều người ở đây đến từ nhiều Hoàng Triều khác nhau, thế nên cũng không nhiều người quan tâm và biết Dương Khang lắm.
"Tên Cừu Thiên Nhận này có thể xem như một trong những người xui xẻo nhất."
"Lần đầu tiên hắn xuất thế, vốn định khai triển hùng phong trên Hoa Sơn Luận Kiếm, nhưng xui xẻo thay hắn lại đến trễ."
"Lần thứ hai thì hắn giành chính quyền cùng với Dương Khang, dã tâm bừng bừng, nhưng lại gặp phải đại hiệp Quách Tĩnh đã quật khởi, nên bị đánh đập mấy lần."
"Tại lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai."
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông nghe tới đây thì hoảng sợ cực kỳ, vội vàng ngăn cản Lưu Tiêu.
"Lâu chủ, nếu như ngươi dám kể chuyện của ta ra thì ta lật tung nơi này lên đó."
Nếu như nói về lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai diễn ra thì không phải sẽ khiến việc Anh Cô sinh một đứa bé cho mình bị lộ ra sao.
Khi đó Anh Cô còn kêu mình đi giết Cừu Thiên Nhận nữa.
Lưu Tiêu nói: "Ta lười nói về chuyện hư hỏng của ngươi."
Chu Bá Thông gật đầu thoả mãn.
"Lâu chủ, có chuyện gì thế, mau nói đi."
"Lâu chủ, cầu ngươi tiếp tục kể đi."
"Chu tiền bối, ngươi đừng vô lại như vậy chứ."
"Trong Thiên Cơ Lâu, chúng sinh bình đẳng."
Không ngờ Lão Ngoan Đồng cũng có quá khứ đen tối sao, như thế khác nào không đánh đã khai.
"Tất cả im lặng, ai dám la tiếp lão nhân gia ta giết chết các ngươi."
Lão Ngoan Đồng - Chu Bá Thông thở hổn hển, la lên, nhưng không có mấy tác dụng.
Bởi vì vẻ mặt của hắn quá trẻ con.
Coi như hắn thật sự nghiêm túc thì nhìn cũng giống như đang đùa giỡn vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận