Anh Hùng Lâu!
"Tự phế võ công!"
"Ta không có quyết đoán thế sao?"
Vô Danh tự hỏi, mặt không biểu tình.
Không phải là hắn không có quyết đoán đó, mà là do hắn cảm thấy chưa cần mà thôi, hắn tin rằng hắn có thực lực để trấn áp thiên hạ.
Nhưng bây giờ Thiên Hạ Hội đã giải tán, Nguyên Châu đại loạn.
Vì thiên hạ thương sinh, hắn thật sự dám tự phế võ công.
Không nói chuyện khác, chỉ nói riêng việc Kiếm Thánh sáng chế ra được Kiếm Thứ 23, Kiếm Đạo đã vượt quan hắn.
Chỉ cần như thế là sau này hắn sẽ không sống yên ổn được rồi.
Năm đó bản thân hắn khiêu chiến thắng Kiếm Thánh, lý do vì sao mà mình lại kêu Kiếm Thánh phải quy ẩn giang hồ?
Bởi vì hắn biết gia hoả dã tâm bừng bừng như Kiếm Thánh nếu không tị thế thì chỉ có thể hoạ hoạn giang hồ mà thôi.
"Hiện tại Thần nhi đã gia nhập vào Thiên Cơ Lâu!"
"Vô Danh ta cũng không còn cần lo lắng gì nữa."
"Kiếm Thứ 23, Diệt Thiên Diệt Địa, thật sự muốn lãnh giáo một phen."
Một tia sáng loé lên trong mắt Vô Danh!
Vừa nói hắn vừa dựng chỉ thành kiếm, đâm thẳng vào đan điền của chính mình.
Phốc phốc!
Như là tiếng của một quả bóng xì hơi, xung quanh Vô Danh bỗng xuất hiện cuồng phong, công lực của Võ Thánh phân tán ra khắp nơi.
Việc Kiếm Thánh đột phá thúc đẩy quyết tâm tự phế võ công của hắn để tu luyện Vạn Kiếm Quy Tông.
Công lực xói mòn nên cảnh giới của hắn dần dần hạ xuống.
Da dẻ của Vô Danh bắt đầu trở nên nhăn nheo, tóc cũng trắng ra.
Ban đầu với cảnh giới Võ Thánh thì hắn có thể sống ba trăm năm, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ là một ông già bình thường mà thôi.
"Phốc!"
Sau cùng hắn phun một ngụm máu ra, Vô Danh triệt để trở thành người bình thường.
Hắn không còn là Võ Lâm Thần Thoại, cũng không còn là cao thủ Võ Thánh kinh hãi thế tục nữa.
Lúc này hắn chỉ là một Vô Danh hấp hối thôi!
"Chưởng môn, lúc nào rảnh thì quay lại đây thăm sư phụ một tý!"
Tô Tình Hà đứng phía sau hô lớn về hướng Vương Ngữ Yên, trong mắt không giấu nổi vẻ buồn bã.
Trong lòng của hắn còn nhớ tới khung cảnh sư phụ mỉm cười nhìn về phía Vương Ngữ Yên, sau đó qua đời.
Vương Ngữ Yên quay đầu, như tiên tử giáng trần, vạn vật thất sắc.
"Được, sư bá!"
"Nếu như ngươi rãnh thì có thể tới Thiên Cơ Lâu để thăm ta."
Tô Tinh Hà gật đầu một cách thoả mãn: "Đợi sau khi ta giữ trọn đạo hiếu với sư phụ thì chắc chắn ta sẽ đến đó."
Tiêu Phong lúc này lên tiếng: "Đi thôi!"
Một khắc sau hắn kéo theo A Chu, cả ba thi triển khinh công để bay xuống núi.
Lúc này mọi việc xảy ra đúng như kế hoạch của Lưu Tiêu, Vương Ngữ Yên chính thức đạt được nội lực cả đời khổ tu Bắc Minh Thần Công của Vô Nhai Tử, nàng đã tấn thăng lên làm cao thủ Đại Tông Sư không ai bì nổi.
Cộng thêm môn khinh công Lăng Ba Vi Bộ này nữa, nên lúc này nàng bay xuống núi như là tiên nữ hạ phàm.
Khi xuống tới chân núi thì Vương Ngữ Yên không nhịn nổi nữa mà bắt đầu khóc.
Vô Nhai Tử dù có cặn bã ra sao thì hắn vẫn là ông ngoại ruột của mình.
Lý Thu Thuỷ có ác độc tới đâu thì cũng không thể phủ nhận nàng là bà ngoại của mình.
Tận mắt thấy chí thân của mình rời đi, không ai có thể thờ ơ được.
Khi đang hấp hối Vô Nhai Tử còn biểu đạt sự áy náy đối với mẫu thân của nàng nữa, càng khiến Vương Ngữ Yên dần dần tha thứ cho Vô Nhai Tử,
"Ngữ Yên đừng khóc, ông ngoại của ngươi rời đi trong trạng thái không có tiếc nuối, ngươi nên cao hứng dùm hắn mới phải, bởi vì cuối cùng hắn cũng đã được giải thoát rồi."
A Chu vội vàng đi tới an ủi Vương Ngữ Yên.
Tiêu Phong nói: "Đinh Xuân Thu đã chết."
"Khi Vô Nhai Tử biết được mẹ con các ngươi không có chuyện gì, sau đó biết Lý Thương Hải tiền bối rất có thể đã Phá Toái Hư Không rồi thì dù cho dưới Cửu Tuyền hắn vẫn có thể mỉm cười."
"Tiêu Dao Phái lúc này cũng có người truyền thừa là ngươi, hắn không còn tiếc nuối nào cả đâu."
Vương Ngữ Yên gật đầu: "Ừm!"
Sau đó nàng lau sạch nước mắt: "Giờ thì trở về thôi, đi lâu như vậy rồi, chắc lâu chủ lo lắng chúng ta lắm."
Thấy Vương Ngữ Yên cũng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại thì tâm tình của Tiêu Phong cũng tốt.
A Chu nói: "Chắc là ngươi nhớ lâu chủ rồi chứ gì!"
"Đừng tưởng là tỷ tỷ ta không thấy, mấy ngày nay dáng vẻ của ngươi cứ như người mất hồn ấy."
Vương Ngữ Yên đỏ mặt, cuối gầm mặt xuống rồi nói: "Ta không để ý tới ngươi nữa đâu A Chu tỷ tỷ."
Một khắc sau nàng thi triển khinh công bay xa.
Tiêu Phong trách cứ: "Da mặt của Ngữ Yên mỏng, ngươi nói thẳng như thế làm gì."
A Chu trừng mắt một cái rồi nói: "Ngươi thì biết cái gì chứ."
"Những cô gái nhỏ kia ai nấy đều nhìn chằm chằm vào lâu chủ."
"Nếu như ngươi không giúp Ngữ Yên làm rõ chuyện này thì ngươi nghĩ nàng sẽ chủ động không?"
Tiêu Phong bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy không phải lâu chủ thu hết là tốt nhất sao?"
Ánh mắt A Chu hiện lên vẻ sát khí: "Có phải là ngươi cũng có ý tưởng như thế hay không?"
Tiêu Phong đại hiệp xưa nay không sợ trời không sợ đất nay bỗng nhiên lại lộ ra vẻ mặt kinh sợ vô cùng.
"Ta nói lâu chủ mà, sao ta lại có thể có suy nghĩ như vậy được."
"Ta cũng tin là ngươi không dám."
Nhưng một khắc sau thì A Chu đổi giọng: "Nếu như lâu chủ muốn thu hết thì chắc chắn Ngữ Yên nhà ta cũng sẽ là đại tỷ."
Tiêu Phong giơ hai tay tán thành: "Chắc chắn rồi."
"Đi thôi, đừng để Ngữ Yên bỏ quá xa."
May mà hiện tại hắn cũng đã học được khinh công tuyệt đỉnh như Lăng Ba Vi Bộ, nếu không thì dù công lực của hắn có vượt Vương Ngữ Yên một tý thì hắn cũng không thể đuổi kịp nàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận