"Cửu Châu Đỉnh sắp ra ngoài!"
Tiếu Tam Tiếu chấn động.
Thiên Cơ Lâu quả nhiên đều là cường giả.
Hắn tự mình nhìn Vũ Hoàng mai phục Cửu Châu Đỉnh, thậm chí vây khốn Ma Long ở đây vô số năm.
Sự cường hãn của Cửu Châu Đỉnh, không hề thua kém một vị chí cường giả nào.
Nhưng mà Tiêu Phong, đối kháng với Cửu Châu Đỉnh, Cửu Châu Đỉnh căn bản không phải là đối thủ của hắn, cũng bị lôi ra từ dưới lòng đất.
"Cái gì? Cửu Châu Đỉnh!"
"Một trong Cửu Châu Đỉnh mà Vũ Hoàng để lại, ở trong Lăng Vân Quật!"
Người chung quanh nghe vậy, cả kinh.
Sau một khắc, chỉ thấy đỉnh núi nổ tung, một cự đỉnh khổng lồ bay ra khỏi ngọn núi, phi thẳng lên không trung.
"Thực sự là Cửu Châu Đỉnh kìa!"
Vô số người thét chói tai, ánh mắt tham lam nhìn về phía Cửu Châu Đỉnh đang trôi nổi giữa không trung.
Đây là chí bảo mà Vũ Hoàng để lại, có thể trấn áp Ma Long, vô vàn ánh sáng chói lóa, phát ra từ chiếc đỉnh khổng lồ ấy, trông giống như một mặt trời đang lan tỏa ánh sáng khắp nơi.
"Đồ tốt!"
Lưu Tiêu cũng nóng mắt nhìn về phía Cửu Châu Đỉnh.
Chất liệu của chiếc đỉnh này tuyệt đối bất phàm, bị chôn sâu dưới lòng đất mấy ngàn năm, hấp thụ năng lượng thiên địa của Cửu Châu, giống như là thông linh.
Đại đỉnh, có năng lượng thiên địa nồng nặc bao quanh.
Thậm chí Lưu Tiêu dùng tinh thần ý chí cảm ứng, bên trong chiếc đỉnh lớn có một bãi dịch thể trong suốt, phát ra năng lượng đáng sợ.
"Chiến Thần Điện! Đi ra!"
Lưu Tiêu bước ra một bước, tung một chưởng nhắm thẳng vào bên trong.
Một luồng đao khí thô ráp trong nháy mắt hình thành, đánh về phía Lăng Vân Quật, khiến nó nổ tung.
Hư không nứt ra, bị đao khí làm nứt, cuồng phong kinh khủng, khiến cho rất nhiều cây đại thụ xung quanh Lăng Vân Quật bị đốn ngã.
Lập tức, mối liên kết giữa Cửu Châu Đỉnh và Hỏa Kỳ Lân vẫn còn đang toả ra lực hút muốn kéo Hỏa Kỳ Lân trở về Lăng Vân Quật, lập tức bị chặt đứt.
"Vãi chưởng! Lâu chủ xuất thủ kìa!"
"Con bà nó, lâu chủ có phải là người không vậy, đao khí mấy trăm trượng, thuận tay liền bổ ra."
"Lâu chủ mãi mãi là Thần!"
"Lâu chủ vô đối!"
...
Vô số người điên cuồng rống to hơn.
Đao khí hoàng kim như muốn ngưng thành thực chất, giống như là một cự đao hoàng kim đang bổ xuống.
Không chỉ cắt đứt liên kết giữa Cửu Châu Đỉnh và Hỏa Kỳ Lân, mà còn trực tiếp chẻ Lăng Vân Quật ra làm đôi.
Răng rắc!
Dãy núi chấn động, phát sinh tiếng nổ.
Đại địa nứt nẻ!
Bị đao khí hoàng kim bổ ra một vết nứt khó có thể tưởng tượng.
"Chiến Thần Điện!"
Vô số người la hét hoảng loạn, ánh mắt nhìn chòng chọc vào vết nứt.
Sau vết nứt ấy, một hình cầu to lớn trông giống như bong bóng.
Có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong bong bóng đó, giống như một thế giới, có đồi núi thảo nguyên, cùng với một tòa thần điện cao ngất.
Một con Ma Long, bị xích sắt khổng lồ khóa lại, đang ngủ say ở trước thần điện.
Cùng lúc đó, giữa vết nứt, từ trên người Ma Long, một cỗ khí tức hung lệ phóng lên trời, khiến sơn hà run rẩy, phong vân biến sắc.
"Rống... ống.."
Một tiếng long ngâm vang vọng, vết nứt mà Lưu Tiêu bổ ra lần nữa bị mở rộng.
Ma Long!
Thức tỉnh!
Cùng lúc đó, đại địa bỗng run rẩy, điên cuồng lay động.
Bong bóng khổng lồ đang yên ắng trong lòng đất, bùn đất chung quanh nó bắt đầu rơi ra, bay ra bên ngoài.
Ong ong...
Phảng phất là vì Chiến Thần Điện xuất thế, cảm ứng được sự thức tỉnh của Ma Long, những tiếng "ong ong" lớn, phát sinh trên Cửu Châu Đỉnh.
Một cỗ ba động kỳ dị, trong nháy mắt khuếch tán, triệt để lan đến toàn bộ Cửu Châu.
Giờ khắc này, toàn bộ Cửu Châu đều đang rung chuyển, phát sinh tiếng ầm vang.
Ở những nơi mà chỉ có cao thủ Hư Cảnh mới có thể cảm nhận, năng lượng thiên địa của Cửu Châu đều đang bạo động.
Trung Châu đệ nhất danh sơn, Tung Sơn!
Lúc này bỗng nhiên có hào quang chiếu rọi, ầm ầm chấn động.
"Động đất, chạy mau!"
Một nhóm hòa thượng đang liều mạng thi triển khinh công, điên cuồng chạy xuống núi.
Ầm ầm...
Đột nhiên, Tung Sơn chấn động bỗng ngừng lại, chỉ thấy giữa vô số tảng đá lớn trùng thiên, có một cự đỉnh phá không bay lên, mang theo hào quang vô biên và biến mất trong hư không.
"Đó là... Cửu Châu Đỉnh mà Vũ Hoàng dùng để trấn áp Cửu Châu?"
Tảo Địa Tăng hoảng sợ thất thanh.
Cửu Châu Đỉnh mà Vũ Hoàng để lại, vậy mà nằm ngay dưới chân núi, nhưng bọn hắn lại không hề hay biết.
Cảnh tượng tương tự, cũng diễn ra ở nhiều nơi khác nhau trên Cửu Châu.
Đại Nguyên hoàng triều, Côn Lôn Sơn, chưởng giáo Côn Lôn Phái ngơ ngác nhìn Cửu Châu Đỉnh cùng với tam môn bị đánh thành một vùng phế tích, khóc không ra nước mắt.
Đại Minh hoàng triều, Ngũ Nhạc đứng đầu Thái Sơn, cũng có một ngọn núi bỗng nổ tung, một chiếc đỉnh lớn trong nháy mắt phá không và biến mất...
Toàn bộ Cửu Châu, trong chớp mắt trở nên sôi trào.
Rất nhiều người, đều nhìn thấy cự đỉnh toả ra vô số tia sáng đang bay lượn trên trời.
Sơn cốc mà Kiếm Thánh ẩn cư!
Độc Cô Kiếm vẫn chưa từ bỏ việc nghiên cứu Vô Song Âm Dương Kiếm.
Dù đã sử đụng đủ loại thủ đoạn khác nhau, nhưng vẫn chưa thể giải được bí mật trên Vô Song Âm Dương Kiếm.
Ong ong...
Bỗng nhiên, Độc Cô Kiếm bị tiếng kiếm ngân hấp dẫn.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác được một cỗ kiếm khí sâu không lường được xuất hiện ở sau lưng.
Bá!
Quay người lại, Độc Cô Kiếm nhìn thấy Vô Song Âm Dương Kiếm vốn đang bị treo lơ lửng, lúc này phát sinh kiếm khí kinh người cùng với hào quang vô tận.
"Hư không bị nghiền nát!"
Kiếm Thánh hoảng sợ.
Chỉ thấy xung quanh Vô Song Âm Dương Kiếm, không gian đang bị nghiền nát, xuất hiện một vùng hư không đen nhánh khiến người ta sợ hãi...
Hưu!
Sau một khắc, Vô Song Âm Dương Kiếm phá không bay lên, trực tiếp khiến cho nhà tranh mà Kiếm Thánh ẩn cư trở thành đống tro tàn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận