Lưu Tiêu cất cao giọng:" Một ngàn năm trước, tổ sư Kiếm Tông biết được Cửu Châu sắp nghênh đón một đại kiếp từ miệng Thôi Bối Đồ, nên đã cố gắng đúc thanh Anh Hùng Kiếm này cho hậu thế dùng để đẩy lùi đại kiếp, khi kiếm thành hắn đã rót Kiếm Ý trong Kiếm Quyết vào nó."
"Đại Kiếm Sư còn đưa ra dự ngôn là người xứng đáng với Anh Hùng Kiếm này tạm thời chưa xuất thế, thế nên Đại Kiếm Sư đã đúc ra thêm một thanh Anh Hùng Kiếm nữa để thanh ban đầu không chờ đợi trong tịch mịch."
Có hai thanh Anh Hùng Kiếm?
"Không thể nào, sao ta chưa từng nghe nói được chứ!"
Kiếm Thần hô to.
Chuyện của nhà mình không lẽ mình còn không rõ ràng bằng người ngoài sao?
Mọi người cũng vô cùng nghi hoặc.
Có tận hai thanh Anh Hùng Kiếm sao, nhưng sao thế gian đều chỉ mới chứng kiếm một thanh trong tay Kiếm Thần thôi?
Lưu Tiêu như thấy được sự nghi hoặc của mọi người nên lên tiếng: "Bởi vì thanh Anh Hùng Kiếm còn lại đã bị sư phụ Vô Danh của Kiếm Thần lấy thanh Anh Hùng Kiếm này chặt đứt."
Có lẽ chuyện về Mộ Ứng Hùng thì Vô Danh chừa từng đề cập qua với Kiếm Thần.
Nếu không Kiếm Thần cũng không bất ngờ đến thế.
Cũng đúng!
Chuyện của Mộ Ứng Hùng chắc là chuyện thống khổ nhất trong lòng của Vô Danh rồi.
Với tính cách của Vô Danh thì dù cho là đồ đệ thì y chắc chắn cũng không nhắc lại chuyện thương tâm này.
Kiếm Thần ngẩn ngơ!
Tất cả mọi người xung quanh thì chấn động.
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Anh Hùng Kiếm.
Thần Binh như thế mà Vô Danh lại có thể chặt đứt ư.
"Không hổ là Võ Lâm Thần Thoại - Vô Danh!"
"Nhìn khắp Cửu Châu thì trừ hai Lão Quái Vật như Tiếu Tam Tiếu cùng Đế Thích Thiên ra thì chắc chỉ có Trương Tam Phong của núi Võ Đang xứng để so với Vô Danh mà thôi."
"Khủng bố, thần khí như vậy mà cũng có thể chặt đứt sao?"
...
Lúc này mọi người mới thấy rõ được sự khủng bố của Vô Danh.
Hùng Bá thì kiêng kỵ đến cực độ.
Hắn muốn xưng bá Nguyên Châu, bắt buộc phải nhấc lên giết chóc, chắc chắn Vô Danh là một cửa ải nhất định phải vượt qua.
Lúc này nghe được sự khủng bố của Vô Danh thì hắn thấy đau đầu vô cùng.
"Thần Khí Bảng, Vô Song Thần Kiếm!"
"Kiếm này sinh ra từ khoảng ba trăm năm trước, nhưng trên thiên hạ không ai có thể sử dụng kiếm này."
"Bởi vì thanh kiếm này luôn chờ đợi một người có Kiếm Tâm thông suốt tìm đến nó, đến tận gần đây khi Độc Cô Kiếm xuất thế, nó mới tìm được minh chủ."
"Loại Thần Binh có thể tự chọn chủ nhân như thế này thì đã thông linh rồi, uy lực chắc mọi người cũng đoán được."
Mọi người gật đầu.
Phối kiếm của Kiếm Thánh - Độc Cô Kiếm, chính là Thần Binh thiên hạ ít thấy.
Binh khí bình thường đụng phải lập tức hoá thành sắt vụn.
Không có mấy ai đủ tư cách để Kiếm Thánh - Độc Cô Kiếm phát huy ra toàn bộ uy lực của Vô Song Kiếm cả.
"Nếu có cơ hội thì phải so sánh thử Anh Hùng Kiếm cùng Vô Song Kiếm mới được."
Kiếm Thần hùng tâm tráng chí.
Hắn muốn đi trên con đường thần thoại của Vô Danh, muốn đánh bại Độc Cô Kiếm.
Nếu không phải là Thiên Cơ Lâu thần bí này thì hắn đã đi tìm Kiếm Thánh - Độc Cô Kiếm để so đấu, giống như Vô Danh khi xưa, chỉ so Kiếm Đạo không so tu vi.
"Thần Khí Bảng, Thiên Kiếp Chiến Giáp."
"Thiên Kiếp Chiến Giáp này ta đã từng nói qua rồi, không nhắc lại làm gì."
"Thần Khí Bảng, Kinh Tịch Đao."
Kinh Tịch Đao?
Mọi người sửng sốt, chưa nghe qua bao giờ.
Dù là cao thủ Đao Đạo hàng đầu như Tống Khuyết thì lúc này cũng ngơ ngác.
"Kinh Tịch Đao!"
"Đao này chính là Hoàng Giả của tất cả thanh đao khác, Cái Thế Thần Đao."
"Nhìn khắp Cửu Châu thì chắc cũng chỉ có Huyết Ẩm Cuồng Đao có thể so sánh với nó."
"Còn những thanh đao khác trước mặt nó chỉ là sắt vụn mà thôi."
Lời này vừa dứt thì tim Tống Khuyết đập nhanh vô cùng, tinh quang từ mắt chiếu ra.
Một thanh Thần Đao không chỉ có thể khiến uy lực đao pháp của hắn tăng cao mà còn có thể khiến cho chủ nhân cảm ngộ rõ hơn Đao Đạo.
Người người truy cầu Thần Binh không phải chỉ là vì phong mang của nó.
Một thanh Thần Đao, bắt buộc phải yêu cầu người đúc có cảm ngộ cực sâu đối với Đao Đạo, chắc chắn phải là một cao thủ Đao Đạo mới có thể đúc được một thanh Thần Đao.
"Lâu chủ, Thần Đao này uy phong như vậy sao chúng ta chưa từng nghe nói qua vậy?"
Tống Khuyết là người đầu tiên mất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên hắn gấp gáp đưa ra vấn đề hỏi Lưu Tiêu như những nhân sĩ võ lâm tầng dưới chót kia.
Lời của hắn to rõ hữu lực, trong lời như chứa đựng một thanh đao vậy.
Chỉ cần lên tiếng thôi là mọi người đã biết hắn là một cao thủ Đao Đạo rồi.
Một câu nói cũng có thể ẩn chứa Đao Ý.
Lưu Tiêu lên tiếng: "Chưa nghe qua là chuyện bình thường, bởi vì Kinh Tịch Đao không phải là Thần Khí của Cửu Châu, mà nó là đồ của Đông Doanh."
Lại là Đông Doanh!
Mọi người chấn động cực độ, lúc này mọi người không thể nào khinh thị nơi nhỏ bé như Đông Doanh nữa rồi.
Đây không phải là lần đầu mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhắc tới Đông Doanh.
"Nó chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, cũng không có ai biết được uy lực của nó ra sao."
"Bởi vì dù tính từ ngày Kinh Tịch Đao được rèn ra tới nay là một trăm năm."
"Nhưng chưa từng có ai có thể rút nó ra được."
"Bởi vì đao khí trên thanh đao này quá nồng, sát khí quá nặng."
"Ngay cả cao thủ Tông Sư khi đến gần cũng bị Đao Khí toả ra làm bị thương."
Mọi người động dung vô cùng.
Thần Đao như thế thật sự có thể coi là Thần Khí.
Chỉ là Đao Khí vô tình phát tán ra ngoài thôi mà đã có thể khiến Tông Sư bị thương, vậy thì hạng người gì mới có thể thuần phục binh khí như vậy.
"Đao tốt!"
Có người nhịn không được mà hô lớn, bị uy lực của Kinh Tịch Đao kinh động.
Tống Khuyết thì rơi vào trầm tư, hắn đang tính xem có nên đi tới Đông Doanh để lấy Kinh Tịch Đao hay không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận