"Thạch huynh! Tại hạ còn có việc quan trọng, xin cáo từ!"
Sau khi biết được sự khủng bố của Lưu Tiêu thì mọi người cũng đã biết đối phương đã lưu tình.
Không ít người vội vàng bò dậy một cách chật vật, sau đó xin rời đi.
"Sư đệ! Người của Hiệp Khách Đảo sắp tới rồi, sư huynh phải về chuẩn bị để nghênh tiếp bọn hắn."
Bức Vương - Trùng Hư sợ hãi không gì sánh được, thậm chí tới mức không dám liếc sang Lưu Tiêu dù chỉ là một cái.
Hắn nói một câu với hai vợ chồng Thạch Thanh, sau đó nhanh chóng mang theo người của Thượng Thanh Bang rời đi.
Chỉ trong chốc lát thì giữa sân chỉ còn hai vợ chồng Thạch Thanh vô cùng chật vật.
"Các ngươi..."
Mẫn Nhu cắn chặt răng, không nói được thêm gì.
Muốn người ta đi liều mạng với Võ Thánh, mặt mũi nàng vẫn chưa lớn tới mức nói được những lời đó ra.
Tuy xuất thủ nhưng Lưu Tiêu vẫn không muốn giết vợ chồng Thạch Thanh.
Ngoại trừ việc cưng chiều con trai là Thạch Trung Ngọc quá khiến hắn sinh hư ra thì Lưu Tiêu không thấy điểm xấu nào ở hai người cả.
Hơn nữa cả hai cũng không phải là người tính toán chi li, ích kỷ.
Chỉ là do tên Thạch Trung Ngọc kia quá dẻo miệng mà thôi, khiến cả hai vợ chông Thạch Thanh đều bị hắn lừa.
"Lâu chủ, võ công của ngươi dù cao tới đâu thì cũng không thể nào không nhìn đạo lý!"
Lưu Tiêu tuy không giết người.
Nhưng vợ chồng Thạch Thanh đều là đối tượng mà hắn cật lực nhằm vào.
Những người khác thì chỉ chật vật một tý thôi, còn về phần hai người này thì đã chịu tổn thương, lúc này đã dìu nhau.
Dù những người kia đều chạy hết nhưng bọn hắn vẫn muốn đòi lại công đạo cho con của mình.
Lưu Tiêu nhướn mày: "Phân rõ phải trái? Vậy ta sẽ phân rõ phải trái với ngươi."
"Ngươi thấy nhi tử của ngươi vô tội, chỉ nói vài câu thôi mà bị ta giết, rất oan uổng phải không!"
"Vậy xin hỏi Thạch đại hiệp, ngươi có phải đang suy nghĩ đợi con trai ngươi làm ra đều gì đó rồi bị Thiên Cơ Lâu giết mới là không oan uổng?"
"Trường Nhạc Bang là nơi ra sao thì ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn ta nhiều."
"Con trai của ngươi có thể lên làm bang chủ của bọn hắn thì ngươi nghĩ con của ngươi sẽ hành hiệp trượng nghĩa, lấy sự nhân nghĩa của hắn khiến bang chúng của Trường Nhạc Bang chịu phục?"
Rốt cuộc ngươi cũng đã nói đạo lý rồi!
Mẫn Nhu cảm động không ngừng, nàng sợ rằng Lưu Tiêu không thèm nói gì mà tiếp tục đánh một chưởng tới, không thèm nói đạo lý gì cả!
"Nhưng dù như thế ngươi cũng không thể giết hắn chỉ vì một câu nói, hắn cũng chỉ là con nít thôi mà!"
Tiếng nói của Mẫn Nhu bi thương vô cùng, biểu tình kích động không thôi.
Lưu Tiêu nói: "Không giết hắn vậy ta làm gì? Thả hắn à?'
"Con nít?"
"Con của ngươi lúc này cũng đã được mười chín tuổi, hắn mà còn con nít à?"
"Con trai ngươi vốn là đệ tử của Phái Tuyết Sơn, lý do vì sao hắn rời khỏi Phái Tuyết Sơn thì ta nghĩ hai người các ngươi rõ ràng hơn ta."
"Một kẻ cặn bã rác rưởi như vậy mà các ngươi còn bao bọc đủ điều!"
Sai!
Kiếm ra khỏi vỏ, Lưu Tiêu cười lạnh: "Nếu không phải bởi vì mấy năm nay các người luôn hành hiệp trượng nghĩa, danh tiếng trong chốn giang hồ cực tốt."
"Thì các ngươi nghĩ chỉ với việc chạy tới Thiên Cơ Lâu để khiêu khích thì có ai trong cả hai còn sống đi ra khỏi đây không?"
Sắc mặt của vợ chồng Thạch Thanh tái nhợt, như muốn phản bác điều gì đó!
Tuy nhiên cuối cùng lại không nói được gì.
Phái Tuyết Sơn vì cố kỵ mặt mũi của A Tú nên không công bố việc này ra ngoài.
Nhưng sao bọn hắn lại không biết việc mà Thạch Trung Ngọc đã làm với A Tú chứ.
"Thạch Thanh, nếu ngươi muốn công đạo thì trước hết hãy cho Phái Tuyết Sơn ta một công đạo trước đi!"
"Cháu gái của lão phu tới bây giờ vẫn còn biệt tăm biệt tích!"
"Ngươi đừng nghĩ con của các ngươi chết là xong hết mọi việc!"
"Nếu như cháu gái của ta gặp chuyện không may gì thì các ngươi khó mà từ chối tội lỗi."
Bạch Tự Tại lúc này cũng lên tiếng.
Ban đầu hắn còn có giao tình với Hắc Bạch Song Kiếm, tuy nhiên sau việc của A Tú thì không còn tình cảm gì nữa, hắn không trực tiếp động thủ đã là nể mặt lắm rồi.
Hai vợ chồng Thạch Thanh khi nghe lời nói của Bạch Tự Tại thì cũng biến sắc, im lặng không nói.
"Bạch chưởng môn, dù phải đi chân trời góc biển thì ta nhất định cũng sẽ tìm được Bạch cô nương cho ngài"
Sau khi trầm mặc một tý thì Thạch Thanh ôm quyền nói.
Nói đạo lý không lại, mà đánh nhau cũng không xong, tiếp tục ở đây thì chỉ tổ chuốc lấy nhục nhã mà thôi.
Chỉ trong chốc lát thì hai vợ chồng Thạch Thanh rời khỏi.
Bọn hắn không dám nhắc tới việc của Thạch Trung Ngọc nữa.
"Nhanh đi thông báo cho bang chủ, nói trong Thiên Cơ Lâu có một cao thủ Võ Thánh toạ trấn."
"Nhanh kêu bang chủ tới Thiên Cơ Lâu để tỵ nạn!"
"Có Võ Thánh toạ trấn, lần này xem Hiệp Khách Đảo sẽ thưởng thiện phạt ác ra sao!"
...
Lưu Tiêu vừa ra tay thì toàn bộ Đại Mạc chấn động.
Vô số người đều điên cuồng chạy tới Thiên Cơ Lâu để lánh nạn khi thời hạn của Thưởng Thiện Phạt Ác sắp tới!
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận