"Má nó, chó cũng sắp thành Tông Sư rồi, còn ta chỉ mới Tiên Thiên."
"Hoá ra ta không bằng một con chó."
"Mẹ, con chó này đã thành tinh rồi, không biết thịt của nó sẽ có mùi vị ra sao?"
"Ta quả thật là phế vật, không bằng một con chó."
"Trời, không lẽ trong tương lai sẽ xuất hiện một Cẩu Tông Sư sao?"
...
Lời của người này quả thật khiến cho tất cả Tông Sư trong Thiên Cơ Lâu căm phẫn, vì nó không khác gì mắng bọn hắn cả.
Mọi người dần dần cảm giác Cửu Châu càng lúc càng biến thái.
Tạ Yên Khách muốn lên tiếng để hỏi đó có phải là A Hoàng của Cẩu Tạp Chủng hay không.
Nhưng khi hắn nhìn lại hầu bao của mình thì chỉ có thể yên lặng ngậm miệng lại.
Đối với hắn tiền phải tiêu phí ở chỗ chính đáng, như là thuê phòng của Thiên Cơ Lâu, chứ không phải là mua tin tức của một con chó.
Giờ dù có mua cũng chẳng được gì, dù sao A Hoàng cũng chỉ nghe lời tên Cẩu Tập Chủng đó mà thôi.
Ngay cả hắn cũng không biết quá nhiều về A Hoàng.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Đứng thứ chín trên Kiếm Thần Bảng, Kiếm Tham!"
Kiếm Tham?
Nhiều người ngơ ngác, không biết đây là nhân vật nào cả.
Trong mắt Hùng Bá loé lên một tia sáng: "Kiếm Tham? Ý lâu chủ là vị Kiếm Tham nghiện kiếm như mạng, đi khắp thiên hạ để thu thập các loại danh kiếm kia?"
Hắn biết người này.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là cao thủ của Nguyên Châu, thảo nào mọi người chưa từng nghe nói qua.
Nguyên Châu quả thật là bài ngoại quá mức, nên cũng chỉ có một vài người nổi danh ở châu khác mà thôi.
"Lâu chủ, nghe nói rằng người này biết được Ngự Kiếm Thuật, có thể nói là thủ đoạn của thần tiên, không biết thật hay giả."
Kiếm Thần cũng đặt câu hỏi.
Hiển nhiên y cũng biết Kiếm Tham là ai.
Ngự Kiếm Thuật?
Mọi người trợn to hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Ngự Kiếm Thuật là thủ đoạn của thần tiên trong truyền thuyết đó.
Vì sao Lý Thái Bạch được người đời xưng là Kiếm Tiên? Bởi vì hắn đã từng ngự kiếm, lấy đầu của địch nhân ở xa trăm dặm.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Kiếm Tham, bởi vì tính cách nghiện kiếm như mạng, đi khắp nơi thu thập các danh kiếm nên có biệt hiệu là Kiếm Tham."
"Kiếm Đạo của hắn thật sự là gần đạt tới đỉnh cao rồi."
"Còn về phần Ngự Kiếm Thuật cũng chỉ là phương thức sử dụng kiếm quỷ dị mà hắn nghiên cứu ra được mà thôi, không phải Ngự Kiếm Thuật thật sự."
"Nhưng dù thế chiêu Nguỵ Ngự Kiếm Thuật của hắn cũng không phải là người bình thường có thể phá giải được."
Kiếm Thần cảm giác thất vọng cực kỳ.
Mục tiêu đầu tiên của hắn là noi theo Vô Danh, đánh bại Độc Cô.
Sau đó là đi tìm Kiếm Tham, chứng kiến Ngự Kiếm Thuật thần kỳ của y.
Lúc này khi nghe Lưu Tiêu nói đó không phải là Ngự Kiếm Thuật thực sự thì hắn không còn gì nữa.
"Thì ra là thế!"
Hùng Bá cũng gật đầu: "Nếu thật sự Kiếm Tham học được Ngự Kiếm Thuật chân chính thì hẳn hắn không chỉ đứng thứ chín trên Kiếm Thần Bảng rồi, hẳn phải là đứng nhất."
Lưu Tiêu nói tiếp: "Đứng thứ tám trên Kiếm Thần Bảng, Đằng Nhĩ Ni Cách!"
"Đây là cao thủ Kiếm Đạo của Ba Tư, tuyệt học là Lưỡng Nghi Kiếm Pháp."
"Người này ta đã từng nhắc qua rồi, hiện không nhắc lại nữa."
"Đứng thứ bảy trên Kiếm Thần Bảng, Phong Thanh Dương!
"Đứng thứ sáu trên Kiếm Thần Bảng, trai chủ của Từ Hàng Tĩnh Trai, Phạm Thanh Huệ."
Việc Phong Thanh Dương cùng Phạm Thanh Huệ lên bảng cũng không ngoài ý muốn lắm.
Dù sao Kiếm Kỹ mà bọn hắn tu luyện đều nằm trong Tuyệt Học Thiên Bảng, hơn nữa lúc trước Lưu Tiêu đã từng giới thiệu qua rồi.
Nên nhiều người cũng biết Kiếm Đạo của cả hai cao siêu ra sao.
"Đứng thứ năm trên Kiếm Thần Bảng, Kiếm Ma!"
Tất cả mọi người giật mình, là đại lão Độc Cô Cầu Bại sao?
Lưu Tiêu thấy thế thì lên tiếng: "Đây không phải là Độc Cô Cầu Bại, tên Kiếm Ma này còn thua Độc Cô Cầu Bại nhiều lắm."
Mọi người cũng hú vía.
Còn tưởng rằng Độc Cô Cầu Bại còn sống ở đây, chưa Phá Toái Hư Không đi chứ.
"Lâu chủ, đây là tên cuồng đồ nào thế? Lại dám dùng lại danh hào của Độc Cô Cầu Bại tiền bối."
"Kiếm Ma? Gia hoả này là ai thế? Tên này không biết danh hiệu này đã từng là danh hiệu của một vị nhân vật tuyệt đỉnh vang dội cổ kim sao?"
"Lại dám khinh nhờn đại lão Độc Cô Cầu Bại, người này muốn chết sao?"
Sau khi Lưu Tiêu kể sự tích của Độc Cô Cầu Bại ra thì đã có rất nhiều người bắt đầu say mê hắn.
Lúc này khi nghe có người dám dùng danh hiệu Kiếm Ma thì không ít người hâm mộ của Độc Cô Cầu Bại đều bắt đầu mắng chửi.
Trong lòng bọn hắn thì danh hiệu Kiếm Ma này chỉ thuộc về một người Độc Cô Cầu Bại mà thôi.
"Bất kỳ ai dám dùng danh hiệu này đều là một sự khinh nhờn đối với Độc Cô Cầu Bại."
"Đây là người phương nào thế, sao có thể xứng với hai chữ Kiếm Ma."
Vẻ mặt Kiếm Thần bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Phải biết rằng khi câu nói của Độc Cô Cầu Bại vừa được truyền ra thì sư phụ của hắn liền nhìn rõ được phương hướng.
Người mà ngay cả sư tôn vô danh của hắn đều tôn sùng thì không phải tên vô danh nào cũng có thể vấy bẩn.
Hùng Bá trầm giọng nói: "Lâu chủ, tên Kiếm Ma mà ngươi nói có phải là vị cao thủ Kiếm Đạo bỗng nhiên biến mất ở mười mấy năm trước phải không."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận