Nhậm Doanh Doanh nghe tin như sét đánh ngang tai, chớp mắt liền dại ra.
Sắc mặt của Nhậm Ngã Hành cũng thay đổi hoàn toàn: "Không thể nào, di chứng của Hấp Tinh Đại Pháp mang lại đã bị ta giải quyết hoàn toàn rồi, sao có thể chết bất đắc kỳ tử được."
Lưu Tiêu nhướn mày lên, nói: "Không tin sao?"
"Ngươi có thể đi tìm Tiết Mộ Hoa để chứng thực chuyện này."
"Đương nhiên nếu không tin cũng không sao, muốn chết thì ta cũng không cản."
Lưu Tiêu nói xong câu đó thì cũng quay đi, không còn quan tâm nữa.
Nhậm Ngã Hành kiêu ngạo tự phụ, vì tiền nên mới hắn nói những thứ này.
Nếu không phải do thành lập phân lâu khiến tài chính của hắn trở nên khó khăn thì việc Nhậm Ngã Hành sống hay chết thì có liên quan gì đến hắn chứ."
Nói xong thì Lưu Tiêu tính vào lại Thiên Cơ Lâu.
"Tỷ tỷ đã về!"
Tỷ tỷ?
Nét mắt Lưu Tiêu vui vẻ, tỷ tỷ của bọn nàng không phải A Chu cùng Vương Ngữ Yên sao?
Vương Ngữ Yên cùng A Chu về rồi à.
Hắn vội xoay người.
Một khắc sau thì hắn cảm nhận được một làn hương đặc trưng phả vào mặt, một bóng trắng hiện lên, hắn cảm giác được như có một ai đó vừa nhào vào ngực hắn.
Bóng người trong ngực Lưu Tiêu run rẩy, sau đó là tiếng khóc nức nở vang lên.
Lúc này vẻ mặt Lưu Tiêu đầy sát khí: "Ngữ Yên ngươi đừng khóc nữa, nói cho ta biết là ai khi dễ ngươi, ta đi quát hắn."
"Ông ngoại ta chết rồi!"
"Bà ngoại của ta cũng chết rồi!"
"Ta rất nhớ ngươi đó!"
....
Sắc mặt Lưu Tiêu biến đổi, vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Vương Ngữ Yên.
"Ta cũng rất nhớ ngươi!"
Xuỵt..
Lúc này những người xung quang cũng phản ứng lại, hừ lạnh cùng tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía.
"Lâu chủ, ngươi có phúc rồi1'
"Lâu chủ, ngươi còn dám nói ngươi không đê tiện à!"
"Cuối cùng Ngữ Yên cô nương cũng đã bày tỏ được nỗi lòng."
"Trai tài gái sắc, tối nay lâu chủ phải đãi rượu ngon mới được đó."
Vương Ngữ Yên sau khi nghe được lời xung quanh thì đỏ mặt, đẩy Lưu Tiêu ra.
Vẻ mắt Lưu Tiêu lúc này không lành.
"Dám làm hỏng chuyện tốt của ta, vậy mà còn dám kêu ta mời rượu nữa chứ, tiền rượu hôm nay tính mắc gấp đôi."
Một đám người ở đây kêu rên.
Lưu Tiêu hất tay một cái, quay đầu chạy vào Thiên Cơ Lâu, lên tầng cao nhất, chạy theo Vương Ngữ Yên.
Những người đằng sau đều cười một điệu cười mà ai cũng hiểu.
"Tất cả giải tán đi, còn đứng ở đây làm gì thế!"
"Nếu ai lại tiếp tục lên tiếng thì tiền thuê phòng tăng gấp đôi!"
Đoàn Dự lúc này xụ mặt đi ra, bên cạnh là Lý Thanh Lộ cùng Hư Trúc.
Mọi người không dám thờ ơ, tản ra như ông vỡ tổ.
Một lát sau Vương Ngữ Yên mặt vẫn còn đỏ bừng, đi xuống lầu cùng Lưu Tiêu.
Thần sắc Lưu Tiêu lúc này có chút chột dạ sau đó nhìn xung quanh, thấy sắc mặt của đám người Chu Chỉ Nhược cùng Chung Linh đều bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lưu Tiêu mới nhìn tin tức của Vương Ngữ Yên."
"Tên: Vương Ngữ Yên"
"Thân phận: Đệ tử Thiên Cơ Lâu"
"Tu vi: Nửa Bước Võ Thánh"
"Võ học: Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Bạch Hồng Chưởng Lực, Thiên Giám Thần Công."
Lưu Tiêu hít sâu một hơi.
Không ngờ nàng đã là Nửa Bước Võ Thánh rồi, thảo nào khi nãy mém chút nữa mình cũng không phản ứng kịp.
Không ngờ nội lực của ba Đại Tông Sư Phái Tiêu Dao lại có thể giúp Vương Ngữ Yên tấn thăng nên Nửa Bước Võ Thánh.
Nếu như đi lĩnh ngộ Thiên Cơ Vạn Tượng Công hẳn là sẽ trực tiếp trở thành Võ Thánh mất.
Võ Thánh dưới hai mươi tuổi, nếu nói ra sợ rằng sẽ có một đám người bị hù chết.
"Đêm nay lấy trước Thiên Tường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công!"
Lưu Tiêu nghĩ.
Tuy lúc này hắn đã chướng mắt Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công.
Tuy nhiên môn công pháp này lại có thể khiến người khác giữ mãi thanh xuân, công năng này của nó thật sự có sức hấp dẫn quá lớn.
Thật sự Lưu Tiêu không muốn chứng kiến bất kỳ nữ nhân nào trong Thiên Cơ Lâu này già đi cả.
Lúc này Vương Ngữ Yên vẫn có tý xấu hổ do được Lưu Tiêu nắm tay.
Một đám đê tiện trong Thiên Cơ Lâu hâm mộ đỏ cả mắt.
Nhưng mà có cảnh cáo khi nãy của Đoàn Dự, ai cũng biết da mặt Vương Ngữ Yên mỏng nên không ai dám lên tiếng cả.
"Đây là biểu muội của ngươi, Thanh Lộ."
Lưu Tiêu dắt tay của Vương Ngữ Yên tới chỗ của Lý Thanh Lộ.
Nghe vậy Vương Ngữ Yên ngẩn ngơ.
Lưu Tiêu nói: "Bà ngoại của ngươi cũng là bà ngoại của nàng."
Sau khi giải thích xong xuôi thì Lý Thanh Lộ ôm Vương Ngữ Yên khóc rống.
"Lâu chủ, ngươi cao hứng đủ rồi, bây giờ tới phiên chúng ta chưa."
"Đúng, mấy ngày rồi mà ngươi không công bố bất kỳ bảng danh sách mới nào cả."
"Lâu chủ, Ngữ Yên cô nương cũng đã trở về rồi, bây giờ ngươi có thể công bố bảng danh sách mới được chưa?"
Trong Thiên Cơ Lâu dần dần cũng xuất hiện nhiều tiếng hô hào.
Lưu Tiêu lúc này cũng vô cùng vui vẻ, thế nên mới lên tiếng.
"Được, hôm nay ta sẽ nói về bảng danh sách của những cao thủ Đại Tông Sư mạnh nhất Cửu Châu cho mọi người."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận