"Chưởng môn cẩn thận, Lâm Bình Chi không phải luyện Ma Công, nội công của hắn chứa đựng kịch độc vô cùng kinh khủng."
Lúc này có người lên tiếng nhắc nhở Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần nghe vậy thì giật mình lui lại.
Nội lực kịch độc?
Rốt cuộc nội lực này chứa đựng kịch độc ra sao mà lại có thể khiến nội lực đen nhánh tới mức này thế.
Lúc này thì bắt đầu chú ý lại thì trường kiếm của mình có khói độc bốc lên.
Thân kiếm khi nãy bị chưởng lực của Lâm Bình Chi đánh trúng lúc này đã ăn mòn thành hình năm ngón tay.
"Hấp..."
Nhạc Bất Quần hít sâu một hơi, tâm thần chấn động.
"Lui!"
Trong lòng hắn hiện lên một lời cảnh báo cực lớn.
Loại nội lực kịch độc kinh khủng này sợ là dù cho cao thủ Đại Tông Sư cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Thân kiếm còn bị ăn mòn nữa mà.
Nếu như đánh vào thân thể con người thì ai có thể gánh nổi chứ.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Lâm Bình Chi tiếng tới, lấy tay không bắt lấy kiếm của Nhạc Bất Quần, muốn từ cơ hội đó để sát lại gần Nhạc Bất Quần rồi lấy nội lực kịch độc công sát Nhạc Bất Quần.
Cùng lúc đó tay còn lại của hắn cũng chấn động liên tục, nội lực kịch độc dồn về phía Nhạc Bất Quần một cách điên cuồng.
"Nhạc Bất Quần, hôm nay ta lấy đầu của ngươi để tế điện cả nhà của ta."
Lâm Bình Chi thét dài một tiếng, nội lực cuồng cuộn bắn ra.
"Đáng chết!"
Nhạc Bất Quần thở hổn hển.
Kiếm của hắn đã bị Lâm Bình Chi bắt lấy, dù máu chảy đỏ cả kiếm mà y vẫn không chịu buông tay.
Lợi khí không thể phát huy, cả hai người chỉ có thể so đấu nội lực với nhau mà thôi."
Kiếm chiêu hay kinh nghiệm chiến đấu giờ đây đều hoàn toàn vô dụng.
Có một vài đệ tử Phái Hoa Sơn muốn tới gần để trợ giúp nhưng nhạnh chóng bị khí tràng của hai Tông Sư đánh bay.
Người đó vừa rơi xuống đất thì đã thân trúng kịch độc, khí tuyệt bỏ mình.
"Không muốn chết thì lăn ra xa một tý."
Lâm Bình Chi quát lớn.
Những cây cỏ xung quanh đều héo úa vì bị nội lực kịch độc của hắn ảnh hưởng.
Một màn này khiến những đệ tử Hoa Sơn đang rục rịch muốn động đều trở nên an phận hơn rất nhiều.
Thế nên mọi người dần dần tránh ra xa, còn không quên kéo theo hai mẹ con Ninh Trung Tắc.
Chỉ một lát sau thôi thì trên mặt Nhạc Bất Quần xuất hiện một vệt hắc khí, sau đó nó nhanh chóng lan ra xung quanh.
Hắn đã bắt đầu trúng độc, hắn dần dần rơi vào hạ phong, không chống cự nổi với nội lực kịch độc của Lâm Bình Chi nữa.
Đến tình trạng hiện tại thì Lâm Bình Chi đã lật kèo thành công.
Tuy kinh mạch của hắn đã bắt đầu bị thương do so đấu nội lực.
Nhưng tình trạng của Nhạc Bất Quần còn phức tạp hơn nhiều.
Sau khi bị nội lực xâm lấn thì cả người hắn dần biến thành màu đen, sinh cơ tiêu tán.
Oanh!
Đến cuối cùng, nội lực của Lâm Bình Chi đã có thể tràn vào thân thể của Nhạc Bất Quần với không một sự cản trở nào.
Lúc này thân thể của Nhạc Bất Quần bị đánh bay ra, đợi khi nó rớt xuống đất thì Nhạc Bất Quần đã không còn hình người nữa rồi, giống như là bị tưới acid lên vậy.
Một lát sau liền hoá thành một vũng máu đặc.
"Cha! Mẹ! Ta đã giết Nhạc Bất Quần rồi."
Lâm Bình Chi lúc này đã chìm trong sự vui mừng cực độ, không quan tâm việc bàn tay của mình đã máu thịt be bết, thậm chí còn lộ cả xương trắng, ngửa mặt lên trời gào to.
Nhạc Linh San đứng một bên thì khóc thầm.
Biểu tình của Ninh Trung Tắc phức tạp vô cùng.
Nàng thở dài, đau lòng, không đành lòng nhìn thẳng, cùng đủ loại cảm xúc.
"Phái Hoa Sơn muốn báo thù thì bất kỳ lúc nào đều có thể đến Thiên Cơ Lâu để tìm ta."
Sau khi rống to một lúc thì Lâm Bình Chi cũng bình tĩnh lại, quay về nhìn Ninh Trung Tắc một cách lạnh lùng.
"Hắn hại cả nhà ngươi, ngươi giết hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Phái Hoa Sơn không vô sỉ tới mức muốn đi báo thù."
Cuối cùng Ninh Trung Tắc cũng lắc đầu.
Lâm Bình Chi không nhiều lời nữa, lách người biến mất.
Không bao lâu trên giang hồ đã có tin tức về việc Mộc Cao Phong bị giết.
Bất kỳ đệ tử nào của Thanh Thành Phái từng tham gia việc diệt môn Phúc Uy Tiêu Cục thì đều không thể thoát khỏi.
Phái Thanh Thành cùng Dư Thương Hải bị Lâm Bình Chi giết tới mức gần diệt môn, chỉ còn lẻ tẻ vài bóng.
Núi Võ Đang!
Cọt kẹt...
Cửa lớn của Chân Võ Đại Điện dần dần mở ra, Tam Phong chân nhân tiên phong đạo cốt dần dần đi ra.
"Sư tổ, có chuyện gì mà đáng ngươi ra mặt thế, chỉ cần thông báo cho đệ tử là được rồi, sao ngài lại tự ra đây thế."
Thấy Trương Tam Phong đi ra, đệ tử đứng đợi liên tục 24h trước Chân Võ Đại Điện thấy thế thì kinh hãi, vội vàng chạy tới quỳ xuống lĩnh tội.
Từ sau khi Trương Vô Kỵ mất tích thì Tam Phong lão tổ đã không đi ra khỏi Chân Võ Đại Điện nhiều năm trời rồi.
Sau đó Du Liên Châu cũng nghe được tin tức này, vội vàng chạy tới.
Du Liên Châu lúc này cũng sợ hãi cực độ, cho rằng là đã có chuyện lớn gì phát sinh.
Trương Tam Phong lên tiếng: "Từ bây giờ đừng gọi ta là sư tổ hay sư phụ nữa."
"Ta muốn xuống núi bái vào làm đệ tử của Thiên Cơ Lâu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận