Dương Quá tấm tắc không ngớt!
Thần Điêu là do bản thân mang về, không ngờ lại bị lâu chủ đoạt mất rồi.
Ta cũng muốn cưỡi lên nó mà.
"Lâu chủ, Điêu huynh là do ta mang về!"
Dương Quá không cam lòng!
Cướp đồ của tiểu hài tử, ngươi nỡ lòng nào?
Lưu Tiêu nói: "Hiện tại Thần Điêu đã là Võ Thánh, nó vô cùng nguy hiểm, ngươi không quản được đâu, để lâu chủ cho!"
Dương Quá nghẹn lời.
Thần Điêu có nguy hiểm hơn nữa thì nó cũng sẽ không làm ta bị thương mà.
"Nếu ngươi không phục thì ngươi kêu nó thử xem, xem nó có quan tâm tới ngươi không."
"Nếu như Thần Điêu nguyện ý đi chung với ngươi thì bổn lâu chủ không có ý kiến gì."
Sự rộng lượng của Lưu Tiêu khiến Dương Quá vui vẻ vô cùng, la lên: "Điêu huynh, Điêu huynh! Mau tới đây."
"Quay lại đây, ta cho ngươi ăn Huyết Bồ Đề, tuyệt đối ngon hơn mật rắn gấp trăm lần."
????
Dương Quá lúc này phát hiện, tên lâu chủ không biết xấu hổ kia lại lấy một thần vật như Huyết Bồ Đề ra để đút cho Thần Điêu.
Như vậy thì Thần Điêu quan tâm tới hắn mới là lạ.
"Dương Quá, chịu thua đi!"
"Đúng vậy! Lâu chủ vô liêm sỉ như thế, ngươi lại ngơ ngác mang Thần Điêu tới đây là chết rồi!"
"Đức hạnh của lâu chủ ra sao chẳng lẽ ngươi không biết?"
...
Mọi người ở đây đều mở miệng khuyên Dương Quá.
Tên ngốc này thật là, tới hiện tại còn chưa tỉnh sao.
Tiểu Long Nữ cùng Trình Anh ngươi mang tới lúc này đều nằm trong tay của lâu chủ rồi.
Không biết ngươi nghĩ sao mà còn dám mang Thần Điêu tới trước mặt lâu chủ nữa.
Dương Quá rầu rĩ không vui.
Thần Điêu mà bản thân tốn bao công sức để lừa gạt giờ sắp không còn là của mình nữa rồi.
Mấu chốt là trước đó Thần Điêu không chỉ xấu mà còn không biết bay nữa chứ.
Nhưng hiện tại Thần Điêu lại vô cùng ngầu, thậm chí còn có thể chở người khác bay lên nữa.
Dương Quá rỉ máu trong lòng. Tuy vậy nói đi cũng phải nói lại, không có Lưu Tiêu chỉ điểm thì hắn cũng không có được cơ duyên gặp được Thần Điêu đồng thời lừa gạt nó về đây.
Lưu Tiêu nói: "Đừng tức giận, Thần Điêu đi theo ta như bảo kiếm phối anh hùng."
Tên khốn này, nhặt được món hời mà còn khoe mẻ!
Dương Quá nhổ nước bọt.
"Cùng lắm thì về sau ngươi muốn đi ra ngoài trang bức thì ta cho ngươi mượn Thần Điêu."
Một khắc sau Dương Quá mừng như điên.
"Đa tạ lâu chủ!"
Trong nháy mắt hắn đã quên những việc không vui nãy giờ, cảm động tới mức rơi nước mắt.
"Ngươi mang Thần Điêu ra sau, cầm vài bình rượu tốt ra để chiêu đãi nó."
Thần Điêu đam mê uống rượu, Lưu Tiêu chưa quên điểm này.
"Điêu huynh tới đây, ta dẫn ngươi đi uống rượu!"
Dương Quá gật đầu một cách vui vẻ, vẫy tay với Thần Điêu.
Nghe được có thể uống rượu thì Thần Điêu vội vàng chạy tới.
...
Mọi người không còn gì để nói!
Tên ngu si Dương Quá này thật sự là hết thuốc chữa, hắn không biết lâu chủ chỉ nói mồm một câu thôi đã biến hắn thành một người nuôi chim dùm hắn rồi à?
Nhưng mà coi như là nuôi dùm thì Dương Quá cũng trở thành đối tượng khiến không ít người nóng mắt.
"Lâu chủ, lát nữa ngươi phải cho Thần Điêu chở ta bay một đoạn đó!"
Chung Linh cũng nóng lòng muốn thử, kích động vô cùng!
Hiện tại nàng không còn thấy Thần Điêu xấu nữa.
"Ta cũng muốn!"
Đám người Vương Ngữ Yên cũng kích động dị thường.
Tuy bọn họ đều có thể tự bay, nhưng ai cũng muốn ngồi trên lưng Thần Điêu cùng với Lưu Tiêu, thử làm thần tiên.
Lưu Tiêu gật đầu, bằng lòng tất cả.
"Lâu chủ, công bố tiếp bảng danh sách của ngươi đi kìa!"
Thấy xong việc của Thần Điêu thì có ngươi lên tiếng thúc giục.
Bởi vì bọn họ không muốn ăn cơm chó của Lưu Tiêu thêm tý nào nữa.
Nếu tiếp tục im lặng nhìn Lưu Tiêu biểu diễn thì họ sợ họ sẽ nhịn không được mà bay lên cướp đoạt Thần Điêu.
"Được! Tiếp tục bảng danh sách thôi!"
Tâm tình của Lưu Tiêu tốt hơn rất nhiều.
Có Thần Điêu thì sau này có ra ngoài cũng không cần tự phi hành nữa.
"Nhân Kiệt Bảng, Nhiếp Anh!"
"Sáng tạo võ học - Ngao Hàn Lục Quyết, Băng Tâm Quyết."
"Thần Binh Huyết Ẩm Cuồng Đao vang danh thiên hạ cũng là do một tay hắn chế tạo!"
"Thậm chí Tuyệt Thế Hảo Kiếm gần xuất thế khi xưa cũng có dấu tay của hắn."
"Thiên phú của người này có thể nói là ngạo thị cổ kim!"
Tổ tiên Nhiếp gia, Nhiếp Anh!
Mọi người nghe mà cảm xúc dâng trào.
Nhất là Nhiếp Phong càng kích động hơn nữa.
Tổ tiên Nhiếp gia một lòng vì thương sinh, Nhân Kiệt Bảng là nơi khẳng định công lao đó.
"Đáng tiếc công lực của ta không đủ, không thể về nhà để lấy lại chí bảo gia truyền."
Nhiếp Phong tự trách bản thân, cảm thấy bản thân có lỗi với hùng phong của tổ tiên.
Lưu Tiêu nói: "Từ xưa đến nay có không ít người muốn đi giết Hoả Kỳ Lân để trừ hại cho thương sinh."
"Nhưng người có thể làm nó bị thương chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay mà thôi."
"Nhiếp Anh năm đó có thể làm Hoả Kỳ Lân tổn thương, có thể thấy hắn mạnh mẽ bao nhiêu."
"Thậm chí sau khi nuốt phải Kỳ Lân Huyết thì hắn còn có thể khai sáng ra Băng Tâm Huyết để trấn áp ma tính của bản thân."
"Khiến nguyền rủa từ Hoả Kỳ Lân thành nguồn gốc của sự cường đại của Nhiếp gia, giúp Nhiếp gia đừng vững nghìn năm trên giang hồ, cao thủ tầng tầng lớp lớp."
Hùng Bá đứng một bên gật đầu!
Nhiếp Nhân Vương năm đó tung hoành thiên hạ, ít ai có thể đánh thắng.
Thế nhưng sau đó Nhiếp Nhân Vương vẫn bị Hoả Kỳ Lân kéo vào Lăng Vân Quật như một con gà con, không có sức phản kháng tý nào.
Mà hắn thì thậm chí còn không dám nhúng tay, chỉ có thể chạy càng xa càng tốt.
Qua đó có thể thấy việc Nhiếp Anh có thể làm Hoả Kỳ Lân thương tổn là việc khó khăn ra sao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận