Công Tôn Chỉ?
???
"Hắn là hạng 10 trên Ẩn Thế Bảng của Thiên Cơ Lâu, cốc chủ Công Tôn Chỉ của Tuyệt Tình Cốc, cao thủ nửa bước Đại Tông Sư!"
Công Tôn Chỉ tự khai tên của mình, lập tức có người thét lên.
Sau một khắc, mọi người nhìn về phía Công Tôn Lục Ngạc đang hoảng sợ.
Nói cách khác, nữ tử này chính là Công Tôn Lục Ngạc trên Tình Nhân Bảng, thảo nào Vân Trung Hạc không nhịn được mà nổi lên thú tính.
"Cha..."
Chứng kiến Công Tôn Chỉ đi ra, Công Tôn lục Tào đại hỉ, không nhịn được rơi lệ lã chã.
Sau một khắc, Công Tôn Chỉ bước ra một bước, tung đao bổ về phía Vân Trung Hạc.
Đao khí kinh người, chẻ không khí ra làm hai, cuồng phong nổi dậy ở bốn phía.
"Nửa bước Đại Tông Sư Công Tôn Chỉ?"
Vân Trung Hạc phản ứng lại, thất hồn lạc phách, thần sắc hoảng sợ.
Tu vi của hắn, còn chưa tới nửa bước Tông Sư.
Mặc dù hắn có thể hoành hành thiên hạ, là nhờ vào một bộ khinh công tinh diệu tuyệt luân.
Thế nhưng khoảng cách gần như vậy, cho dù khinh công của hắn tinh diệu hơn nữa, cũng chẳng thể nào so sánh được với nửa bước Đại Tông Sư như Công Tôn Chỉ đây.
Hắn chỉ kịp cầm cây gậy sắt trong tay chắn ngang ở trước ngực, thì đại đao của Công Tôn Chỉ đã đánh tới.
"Oanh!"
Tiếng vang ầm ầm truyền đến, trong miệng Vân Trung Hạc phát sinh tiếng kêu rên, không tự chủ được phun ra một ngụm máu.
Thân thể hắn, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, đao khí tung hoành tản ra, khiến áo bào của hắn bị cắt xé, cả người trần trụi, huyết dịch bay tung tóe.
Vân Trung Hạc không chết!
Nhưng cũng không khá là bao.
Bị một vị nửa bước Đại Tông Sư bất ngờ bổ một đao mà không kịp đề phòng, không có bị chém thành hai khúc đã là may lắm rồi.
Vân Trung Hạc bị văng ra xa mười mấy mét.
Sau khi rơi xuống đất, đã không còn động tĩnh gì.
Cây gậy sắt cũng không biết đã rơi ở nơi nào.
Sắc mặt của Đoàn Diên Khánh đại biến.
Nào nghĩ tới Vân Trung Hạc tùy tiện đùa giỡn một nữ tử ở trên đường, nhưng sau lưng người ta lại có một vị phụ thân nửa bước Đại Tông Sư.
Và người đó cũng không hề sợ bối cảnh Tây Hạ Nhất Phẩm Đường của bọn họ, trực tiếp xuống tay hạ sát.
"Lão tứ!"
Tên đần Nhạc Lão Tam hét lớn, nhấc cặp kéo lên liền muốn tiến lên chém giết Công Tôn Chỉ, căn bản không biết sợ.
"Đi! Bảo hộ công chúa thật tốt vào!"
Đoàn Diên Khánh vội vàng kéo Nhạc Lão Tam đang nóng máu lại, như lâm đại địch.
"Hôm nay liền tiễn bốn tên ác nhân các ngươi chầu trời."
Công Tôn Chỉ chợt quát một tiếng, nhào tới chỗ bọn Đoàn Diên Khánh.
Hắn cũng không phải hạng người tốt lành gì, bốn tên ác nhân không liên quan gì tới hắn, và hắn sẽ không đi hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng hắn cũng không hiền lành, không phải là loại người hiền lành dễ bắt nạt.
Công Tôn Chỉ, là nhân vật hung ác mà ngay cả thê tử kết tóc còn có thể đẩy xuống vách đá.
Chọc phải hắn, đương nhiên là sẽ hiểu được đạo lý trảm thảo trừ căn.
"Công chúa, ngươi đi trước!"
Khí tức kinh khủng của nửa bước Đại Tông Sư vừa bùng lên, da đầu của Đoàn Diên Khánh như muốn nổ tung.
Các cao thủ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường còn lại, thần sắc của mỗi người đều đại biến, sợ mất mật.
Nữ tử như Lý Thanh Lộ, thì càng trực tiếp hoa dung thất sắc.
Không nghĩ tới mình chỉ ngăn cản chậm một bước, Vân Trung Hạc liền bị giết ngay tại chỗ và còn chọc phải cao thủ khủng bố nửa bước Đại Tông Sư.
Cắn răng một cái, nàng cũng không suy nghĩ gì thêm, xoay người rời đi.
Còn về phần Đoàn Diên Khánh, lăng không một chỉ, Tứ Phẩm Nhất Dương Chỉ thi triển ra.
Một đạo chỉ lực được cô đọng đến cực điểm, ngay tại chỗ bắn về hướng Công Tôn Chỉ.
Thế nhưng công lực của Công Tôn Chỉ, viễn siêu Đoàn Diên Khánh gấp mấy lần.
Trực tiếp hoành đao bổ một cái, liền đánh tan chỉ lực của Nhất Dương Chỉ.
"Nhất Dương Chỉ? Nếu là Nhất Đăng Đại Sư sử dụng nó, thì ta còn quay đầu né tránh."
"Chỉ bằng Đoàn Diên Khánh ngươi, còn kém lắm."
Một bước vượt vài mét, Công Tôn Chỉ như hổ xồ vào đàn dê, trong nháy mắt liền nhào vào trong đám người Tây Hạ Nhất Phẩm Đường để chém giết.
Sau một khắc, hắn tựa như Chiến Thần vô địch, mạnh mẽ tiến lên.
Đao khí và kiếm khí khủng khiếp tung hoành, một kích một mạng.
Cái gì mà Nhạc Lão Tam, Diệp Nhị Nương, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, bị bổ chết bởi một đao.
Được xưng là Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh, trực tiếp bị dọa sợ, lập tức thi triển khinh công bỏ chạy.
Nhưng hai cái nạng của hắn, chạy đâu cho thoát khỏi Công Tôn Chỉ.
Chạy được vài mét, đã bị Công Tôn Chỉ đuổi theo, bổ hai đao và đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Đây hoàn toàn là một cuộc tàn sát đẫm máu.
Công Tôn Chỉ ẩn cư, lần đầu tiên cho thấy sự tàn bạo của mình trên chốn giang hồ.
Diệp Nhị Nương mang theo sự tiếc nuối bị Công Tôn Chỉ trảm sát.
Nàng vốn dự định đi tới Thiên Cơ Lâu tìm kiếm nhi tử của mình, nhưng chưa từng nghĩ rằng còn chưa tới Thiên Cơ Lâu mà đã bị Công Tôn Chỉ trảm sát chỉ vì Vân Trung Hạc không kiểm soát được thú tính trong người.
Đoàn Diên Khánh cũng tương tự là như vậy.
Hắn còn chưa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, trước khi chết, trong mắt là sự không cam lòng và tuyệt vọng.
Bọn họ làm vô số việc ác, không nghĩ tới lại có một ngày bị quả báo.
Trước khi chết, Đoàn Diên Khánh trừ sự không cam lòng ra, còn có hối hận.
Nếu biết trước kết cục như vậy, thì hắn tình nguyện thiến Vân Trung Hạc, chứ không để Vân Trung Hạc đi đùa giỡn Công Tôn Lục Ngạc...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận