Một chiếc bàn dài, hai cái ghế, thêm vào đó là một cái bếp lò và một chiếc giường gỗ.
Đây chính là ngôi nhà hiện tại của Tống Khinh Nhan.
Nhìn khung cảnh trong nhà, Triệu Khang bỗng chốc cay cay sống mũi, lặng lẽ quay đầu đi lau khóe mắt. Tống Khinh Nhan bưng nước đi tới, nhìn Triệu Khang rồi lại nhìn sang Công Tôn Vân Tú, khẽ cười hỏi: "n công, vị này chính là người mà tỷ từng nhắc tới sao?"
Công Tôn Vân Tú gật đầu. Nàng từng đến huyện Di Thủy, tình cờ gặp phải cảnh huyện lệnh muốn cưỡng ép Tống Khinh Nhan. Nàng chỉ dùng một chiêu kiếm đã khiến tên huyện lệnh đó sợ đến mức tè ra quần, sau đó cứu Tống Khinh Nhan.
Nàng còn nói với Tống Khinh Nhan rằng, sau này sẽ có một nam tử đến tìm nàng, muốn cưới nàng.
Nhường ghế cho Triệu Khang và Công Tôn Vân Tú, Tống Khinh Nhan ôm Tống Minh ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn Triệu Khang. Vẻ mặt khẩn trương của hắn khiến nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Một nhân vật lợi hại như vậy cũng có lúc bối rối bất an sao?
Nàng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Triệu Khang?"
"Ta đây." Triệu Khang vội vàng đáp.
Tống Khinh Nhan không khỏi phì cười: "Ta khó mà hiểu được, huynh đã có ân công là tiên tử nhân gian như vậy, vì sao còn muốn cưới ta, một nữ tử mang theo đứa con nheo nhóc? Nói về dung mạo, ta cũng không bằng ân công."
Triệu Khang hít sâu một hơi, kiên định nói: "Dù nàng có biến thành bộ dạng nào ta cũng sẽ cưới nàng. Dù nàng tin hay không, ta đã yêu nàng trăm năm ngàn năm rồi."
Tống Khinh Nhan sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, mỉm cười: "Nghe thật khó tin."
"Vậy nàng..." Triệu Khang càng thêm căng thẳng, nhìn phản ứng của nàng.
Ôm Tống Minh trong lòng, Tống Khinh Nhan thì thầm: "Nhiều năm qua, ta luôn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ta dùng kéo tự sát, trước khi chết trong lòng luôn nghĩ đến hai chữ, ngàn vạn lần không nỡ, vạn lần lưu luyến."
Nàng nhìn Triệu Khang, nụ cười rạng rỡ như hoa: "Trọng Dĩnh, huynh đang tìm ta, mà ta cũng luôn chờ đợi huynh."
Triệu Khang nhất thời kích động không thôi, nhất thời không biết nên nói gì. Tống Khinh Nhan vỗ nhẹ đầu đứa trẻ trong lòng: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Gọi cha đi."
Tống Minh không chút do dự, lập tức gọi Triệu Khang một tiếng "Cha".
Triệu Khang vui mừng khôn xiết, lập tức đáp lại một tiếng "Ơi". Công Tôn Vân Tú ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mỉm cười.
Lúc đến là hai người, lúc đi đã thành bốn người.
Triệu Khang được làm cha, nụ cười trên mặt cả ngày hôm đó không dứt.
Liên tiếp bốn ngày trôi qua.
Xe ngựa rời khỏi phủ Giang Lăng. Nhìn Triệu Khang liên tục thở dài, đứa trẻ đã đổi tên thành Triệu Minh khó hiểu hỏi: "Cha, hai ngày nay cha làm sao vậy?"
Triệu Khang cảm thán: "Con còn nhỏ chưa hiểu đâu, xoa lưng cho cha đi."
Trong xe ngựa, nữ tử mặc cẩm bào đỏ, đầu cài trâm ngọc mỉm cười không nói, mở cửa xe nói một câu "Để ta", liền bảo Triệu Minh quay vào trong.
Nhìn Tống Khinh Nhan ngồi xuống, Triệu Khang thuận thế ôm nàng vào lòng, nàng rốt cục cũng nhỏ giọng hỏi: "Vân Tú vì sao không đi cùng chúng ta?"
Triệu Khang có chút bất đắc dĩ: "Nàng ấy giấu diếm ta chuyện gì đó, hiện tại có nàng ở bên cạnh ta, cho nên nàng ấy đi làm việc khác trước."
"Vậy à, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Triệu Khang nói: "Đi tìm Lão Tào, chính là Bạch Lộ mà ta từng kể với nàng, trước kia hai người rất thân thiết."
Tống Khinh Nhan gật đầu, bàn tay nhỏ bé không yên phận động đậy, Triệu Khang nhìn nàng với ánh mắt ai oán: "Tha cho ta đi."
Nàng mỉm cười tinh quái: "Đêm đầu tiên ta còn trong trắng, sao huynh không tha cho ta?"
Triệu Khang nhất thời cười gượng gạo. Mặc dù đã gỡ lại được chút mặt mũi, nhưng cũng chỉ có một lần đó mà thôi.
...
Nếu đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện trước mặt bạn, nói vanh vách tên tuổi, thói quen sinh hoạt của bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Lúc này Tào Bạch Lộ đang cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng sợ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với vẻ nghi hoặc.
Nàng hít sâu một hơi thuốc, giơ tay lên: "Chờ chút, để ta bình tĩnh lại đã."
Triệu Khang bất đắc dĩ. Không phải ai cũng như Tống Khinh Nhan, Tào Bạch Lộ lúc này chỉ có sợ hãi hắn.
"Dù ngươi có nói gì, ta cũng không tin!"
Cố gắng giữ bình tĩnh, Tào Bạch Lộ siết chặt các đốt ngón tay đến trắng bệch, cảnh cáo với giọng điệu pha chút run rẩy: "Ngươi cũng đừng hòng ép buộc ta, nếu không ta sẽ chết cho ngươi xem!"
Ta, Tào Bạch Lộ, sao có thể thích loại công tử bột mặt trắng như ngươi!
Người trong mộng của ta phải là nhân vật hô phong hoán vũ, xoay chuyển càn khôn!
Tuyệt đối không thể nào!
Triệu Khang dở khóc dở cười nhìn Tào Bạch Lộ không thể chấp nhận nổi, chỉ đành gật đầu: "Không sao, ta sẽ không ép buộc nàng, chúng ta cứ từ từ."
"Ai có tâm trạng từ từ với ngươi chứ."
Tào Bạch Lộ giật giật khóe miệng, sau đó nói: "Nếu không còn việc gì nữa, xin mời công tử rời đi cho."
Mẹ kiếp, tiểu thê tử trước kia luôn ngoan ngoãn nghe lời mình, bây giờ lại lạnh nhạt như vậy.
Triệu Khang bực bội vô cùng, đặt mông ngồi xuống, vắt chéo chân, nói: "Ta thật sự có việc!"
"Nói đi." Nhìn Triệu Khang, Tào Bạch Lộ cũng có chút đau đầu.
Minh thúc vừa tiết lộ, tu vi của người này tuyệt đối không thấp, e là một tên khó chơi.
Triệu Khang cười: "Ta đến đây ngoài việc cưới ngũ phu nhân là nàng ra, còn muốn bàn bạc với nàng một chuyện. Sau này ta bỏ vốn, nàng tìm người, chúng ta phu thê cùng nhau phát triển Phong Vân Lâu lớn mạnh!"
"Trở thành tổ chức tình báo lớn nhất, lợi hại nhất thiên hạ, nàng thấy thế nào?"
"Lão nương không phải thê tử của ngươi!"
Tào Bạch Lộ tức giận sửa lại, nhưng trong lòng lại có chút dao động, hừ lạnh nói: "Ngươi đừng có ngây thơ như vậy, làm tình báo, bán tin tức không phải có tiền là làm được, hơn nữa ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Trước tiên là một triệu lượng bạc, thế nào?"
"Bao nhiêu!"
Nàng sợ đến mức suýt nữa thì cầm không vững tẩu thuốc.
"Ít ỏi vậy mà cũng ngạc nhiên."
Triệu Khang trợn trắng mắt: "Một triệu lượng bạc chỉ là vốn ban đầu, sau này Phong Vân Lâu của chúng ta phải nhúng tay vào cả chính trị và quân sự của bốn nước, quan to quan nhỏ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."
"Ngươi đang nói đùa à! Ngươi muốn tạo phản sao! Không được, không được, tuyệt đối không được, đây là tội chém đầu đấy!"
Tào Bạch Lộ hoảng sợ, Triệu Khang siết chặt nắm tay, nhìn nữ tử đang kinh hoàng, ngữ khí vô cùng kiên định: "Có ta ở đây, trên đời này không ai giết được nàng."
Tào Bạch Lộ sững sờ, khí thế cường đại toát ra từ người đàn ông trước mặt khiến nàng có chút thất thần.
Phản ứng lại, nàng cúi đầu, lẩm bẩm: "Nói như thật vậy, tưởng mình là Trần Giang Hà chắc?"
Trần Giang Hà, cao thủ số một giang hồ hiện nay của nước Càn, nghe nói đã đạt đến tam phẩm cảnh giới.
Triệu Khang ngáp một cái, quay ra ngoài gọi: "Lão Trần, vào gặp lão bản nương của ngươi đi."
Tào Bạch Lộ còn đang ngơ ngác thì thấy một bóng người đẩy cửa bước vào. Người đàn ông trung niên tay cầm đao, sau khi bỏ mũ tre xuống, nhìn Tào Bạch Lộ chắp tay nói: "Trần Giang Hà bái kiến Tào lâu chủ."
Tào Bạch Lộ hoàn toàn choáng váng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận