Đêm khuya không ngủ, hai người quấn quýt lấy nhau như hai hạt hợp hoan, không muốn rời xa.
Trên chiếc giường gỗ không mấy thoải mái, nữ tử ngẩng đầu, in thêm một dấu son môi lên ngực Triệu Khang. Dường như nàng rất thích trò chơi này, chơi mãi không biết chán.
"Thế này có tính là đóng dấu sở hữu chưa?"
"Nàng đúng là. Chơi như nàng, mấy thỏi son này có mà hết veo." Triệu Khang vừa cười khổ vừa nói.
Lúc này, mặt và ngực hắn chi chít dấu son, trông như vừa bị mấy chục nữ nhân thay nhau 'chà đạp' vậy.
Nũ tử le lưỡi liếm môi, trông vô cùng đáng yêu, nàng ôm lấy Triệu Khang: "Cũng đã năm ngày rồi, chúng ta nên quay về thôi?"
"Ngày mai trả phòng rồi về tiệm." Triệu Khang gật đầu.
Tào Bạch Lộ lại nói: "Vậy sau khi hoàn thành bước tiếp theo, chàng sẽ phải đi sao?"
"Ừ, đến lúc đó nàng cũng đi cùng ta." Triệu Khang nói.
Tào Bạch Lộ lắc đầu cười: "Chẳng phải đã nói rồi sao? Ta còn phải ở lại Tề quốc sắp xếp, hai tháng nữa mới có thể kiếm được một khoản lớn, sao đi được?"
"Chuyện này không thể thương lượng, nàng ở đây ta không yên tâm. Dù thế nào ta cũng sẽ không để nữ nhân của mình rơi vào nguy hiểm."
"Ngày mai bảo Mã chưởng quầy nhắn tin cho cấp trên, bảo Phương Thiệu hoặc phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ khác đến đây."
Tào Bạch Lộ cười khúc khích, ôm Triệu Khang chặt hơn, đây chính là người mà nàng chọn, cả đời này đủ rồi!
"Vậy ta nghe chàng."
Nói rồi, nàng lại ghé sát tai hắn, nói nhỏ: "Có muốn đóng dấu lên nó luôn không?"
Nụ cười của Triệu Khang lúc này gian tà vô cùng.
...
Ngày hôm sau, Triệu Khang thu dọn đồ đạc, trả lại sân cho chủ nhà, hai người quay về tiệm.
Nhìn thấy hai người, Mã chưởng quầy vội vàng chạy ra: "Ôi, lão bản, lão bản nương, hai người đã về rồi, mấy ngày nay ngưỡng cửa tiệm của chúng ta suýt nữa bị người ta đạp bằng rồi."
"Làm gì có chuyện khoa trương như vậy?" Triệu Khang cười nói.
Trần Giang Hà ở bên cạnh giơ tay chỉ vào một chồng thiếp mời trên bàn: "Khoa trương? Lão bản, tự người xem đi, mới có bốn, năm ngày mà đã có hơn ba mươi nhà đưa thiếp mời đến rồi!"
"Mẫu thân Chu Minh cũng đến một chuyến, bảo chúng ta chuyển lời, nói rằng chuyện người nhờ đã làm xong xuôi."
Lật xem chồng thiếp mời, Triệu Khang xuýt xoa: "Nhiều kẻ tranh nhau mang tiền đến thế này, Tề quốc quả nhiên lắm kẻ ngốc nhiều tiền. Lão Mã."
"Lão bản, người cứ dặn."
Triệu Khang tùy ý xáo trộn chồng thiếp mời: "Gọi mấy người làm, báo cho những người muốn bái phỏng chúng ta mấy hôm nay biết, tối nay lão bản ta bao hết Trân Vị Lâu, mời bọn họ ăn cơm."
"Rõ!"
Đêm xuống, không mang theo Tào Bạch Lộ, Triệu Khang một mình đến Trân Vị Lâu, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỉ chờ 'con mồi' tự chui đầu vào lưới.
Chỉ là Triệu Khang không ngờ lại có nhiều người đến dự tiệc như vậy.
"Bá lão bản! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người rồi!"
"Bá công tử, tại hạ là Từ Văn, đã sớm muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Bá công tử, hôm nay cuối cùng cũng đợi được rồi!"
Người người nối tiếp nhau bước vào Trân Vị Lâu, chào hỏi Triệu Khang, giọng điệu vô cùng cung kính, khiêm nhường.
Không khiêm nhường không được, mẹ nó chứ, hiện tại cả đế đô đều đồn ầm lên, gã ngoại lai này vừa đến kinh thành đã nổi tiếng lẫy lừng.
Một đêm bán đấu giá được hơn chín trăm vạn lượng! Nhìn lại lịch sử thương nhân Tề quốc, đây tuyệt đối là kỳ tích chưa từng có!
Nói chi là sánh vai, ngay cả một nửa cũng không có ai!
Gã này quả thực là quái vật hút vàng!
Khóe miệng Triệu Khang suýt nữa thì méo xệch, không có cách nào, thật sự là có quá nhiều người đến, hắn chỉ đứng chào hỏi thôi cũng đã gần một tiếng đồng hồ rồi.
Cuối cùng tính toán sơ qua, mẹ nó chứ, vậy mà có đến hơn hai trăm người!
Phải biết rằng những người này đều không phải là nhân vật tầm thường, đó đều là những người có thể kết giao với thừa tướng phủ.
Lúc này, tiểu nhị ở ngoài cửa hô vang: "Chu phu nhân đến!"
Triệu Khang sững sờ, sao nàng ta lại đến, hắn đâu có mời nàng ta!
Tống Khinh Nhan xuống kiệu, bước vào tửu lâu, những người đến tham dự tiệc của Triệu Khang đều đứng dậy.
Đám nam nhân đều nhen nhóm ý đồ xấu xa, đóa hoa diễm lệ của đế đô này chính là đối tượng mà vô số người muốn âu yếm a!
Đáng tiếc cũng chỉ có thể tưởng tượng, người ta là thừa tướng phu nhân, nếu thật sự trêu chọc, mười cái mạng cũng không đủ chết!
Nhìn Triệu Khang, Tống Khinh Nhan cười ẩn ý: "Bá công tử, ta tự ý đến đây, không làm phiền chứ?"
Triệu Khang lúng túng, vội vàng nói: "Phu nhân nói gì vậy! Đám người dưới kia thật là, làm việc tắc trách! Chẳng lẽ bọn họ không đến mời phu nhân?"
Tống Khinh Nhan liếc mắt, cũng không tiếp tục vạch trần Triệu Khang, nói: "Ban ngày ta không có ở phủ, vừa mới về thì nghe nói Bá công tử đang ở Trân Vị Lâu, nên ta liền đến đây."
"Thì ra là vậy, haha, mời mời mời, tất cả lên lầu, hôm nay mọi người cứ ăn uống thỏa thích!"
Triệu Khang hô hào, đám người trong đại sảnh bắt đầu lên lầu, Triệu Khang và Tống Khinh Nhan đi sau cùng.
Triệu Khang nhỏ giọng: "Sao nàng lại đến?"
"Hừ, ngươi cho rằng ta không đến thì ngươi thật sự có thể bàn thành mối làm ăn này với bọn họ sao?"
"Thừa tướng phủ không có người chủ trì đứng ra thay ngươi, một tên ngoại lai như ngươi ở kinh thành này lấy đâu ra uy tín?" Tống Khinh Nhan bực bội nói.
Khó xử sờ mũi, trong lòng Triệu Khang thở dài, hắn không phải là không biết điều nàng nói.
Nhưng hắn vẫn chọn không thông báo cho Tống Khinh Nhan đến giúp hắn, nếu không sau này sẽ rất thảm.
Chỉ là không ngờ người phụ nữ này lại tự mình đến, hắn nhất thời không biết nói gì, nhìn Tống Khinh Nhan đang cười nói vui vẻ với những người quen biết, chỉ đành đi theo.
Mọi người lần lượt an tọa, vì người đến quá đông, nên lại kê thêm mười mấy bàn.
Triệu Khang và Tống Khinh Nhan ngồi cạnh nhau, rượu và thức ăn đã được dọn lên, Triệu Khang liền cáo lỗi: "Mọi người, mấy hôm nay ta có chút việc bận nên không có ở tiệm, nghe người dưới báo cáo là mọi người đã đợi ta khá lâu, thật ngại quá, ta xin tự phạt ba ly để tỏ lòng thành ý!"
Màn mở đầu này khiến cho các thương nhân những ngày qua muốn gặp Triệu Khang mà không được cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lần lượt lên tiếng khen ngợi Bá công tử sảng khoái.
Ba chén rượu vào bụng, mọi người bắt đầu đến mời rượu, Triệu Khang cũng không từ chối ai.
Rượu của Tề quốc công nghệ ủ rượu lạc hậu, đều là loại rượu trái cây chua chát, căn bản không thể gọi là say.
Không khí náo nhiệt, sôi động hẳn lên.
Cái miệng của Triệu Khang kia đúng là khéo léo, dỗ dành đám người có mặt vui vẻ ra mặt.
Rượu vào lời ra, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa, nhìn về phía Tống Khinh Nhan chỉ ăn uống đơn giản: "Chu phu nhân."
"Lưu lão bản có chuyện gì sao?" Tống Khinh Nhan mỉm cười.
Lưu lão bản vội vàng nói: "Chuyện lần trước ta nói với phu nhân, phu nhân nghĩ thế nào? Ta cũng muốn hợp tác làm ăn với Chu công tử."
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng phụ họa, nhân vật chính trong chớp mắt từ Triệu Khang biến thành Tống Khinh Nhan.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, mặc dù đang giao thiệp với Tống Khinh Nhan, nhưng trên thực tế đều là nói cho Triệu Khang nghe.
Tống Khinh Nhan uống cạn một ly rượu, dùng khăn tay lau đi vết rượu, nhìn đám người đang mong chờ, mỉm cười: "Mọi người nhầm rồi, việc buôn bán của Minh nhi nhà ta đều do Bá công tử hợp tác, mọi người nên tìm Bá công tử mới đúng."
"Ta đến đây chỉ là muốn xem Bá công tử một chút, dù sao hắn và Minh nhi cũng xưng huynh gọi đệ, coi như là nhi tử của ta, phải không Bá công tử?"
Triệu Khang nghe mà dở khóc dở cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận