Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 825: : Đội Bóng

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:07:54
Sau khi trả lại quả cầu mây cho lũ trẻ, Triệu Khang lập tức tìm hiểu nguồn gốc của nó.
Hỏi thăm khắp nơi trong thành, hắn phát hiện ra thứ này ngoài cái tên "cúc cúc" ra thì còn được gọi là "túc cầu".
Từng là môn thể thao phổ biến khắp các nước, nhưng những năm gần đây chiến tranh liên miên, ai nấy đều bận đánh nhau, chẳng còn ai chơi bóng nữa.
Triệu Khang nghe xong mà đau lòng khôn xiết, một môn thể thao tuyệt vời như vậy, không nói đến việc rèn luyện sức khỏe cho người dân, thì cũng có thể dùng để cá cược... à không, tổ chức World Cup để mọi người giải trí cũng tốt mà.
Trở về nhà, Tiêu Linh Lung và Diệp Hồng Tuyết vốn còn đang giận dỗi vì hắn lau nhà chưa xong đã chạy đi đâu, giờ thấy hắn hớn hở trở về liền tò mò hỏi:
"Chàng làm sao thế? Nhặt được tiền à?"
"Hahaha, ta tìm được thứ hay ho rồi."
Vừa nói, Triệu Khang chẳng quan tâm hai nàng có giãy giụa hay không, ôm chặt lấy hôn một cái rồi mới nói ra ý tưởng của mình.
Tiêu Linh Lung lập tức tỏ vẻ hứng thú: "Cầu mây á? Nói đến ta cũng lâu rồi chưa chơi."
"Nàng cũng biết chơi á?" Triệu Khang ngạc nhiên.
"Hừ, xem thường ai đấy?"
Tiêu Linh Lung kiêu ngạo nói: "Trước khi lên ngôi hoàng đế, ta chơi cái này giỏi lắm đấy nhé!"
Triệu Khang cười lớn: "Cái ta muốn làm không phải cầu mây đơn giản đâu, mà là bóng đá!"
Ngay lập tức, Triệu Khang cho triệu tập tất cả quan lại lớn nhỏ trong thành Dương Châu. Kể từ khi dời đô lập quốc đến nay cũng đã được một thời gian.
Do tầm quan trọng của Dương Châu, những người đầu tiên nhậm chức chính là quan lại các nơi trong Dương Châu.
Suốt khoảng thời gian qua, không ít quan lại muốn đến bái kiến Triệu Khang, nhưng đều bị hắn từ chối thẳng thừng.
Chính vì vậy, lúc này được Triệu Khang triệu kiến, các quan viên đều khó hiểu, chỉ biết ngoan ngoãn đứng xếp hàng nghe hắn nói.
Nửa ngày sau, mọi người đều đã rõ.
Vương gia muốn phát triển mạnh mẽ môn... cầu mây... à không, là bóng đá, chín quận huyện của Dương Châu đều có thể thành lập đội bóng để thi đấu.
Chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh!
Nghe đến hai chữ "phần thưởng", các quan viên đều động lòng, vội vàng hỏi han về môn bóng đá này, liệu họ có thể thành lập đội bóng hay không.
Triệu Khang giải đáp cặn kẹo, giải thích luật chơi, cách chơi, thậm chí là quy mô giải đấu lớn nhỏ. Các quan viên nghe vô cùng chăm chú, còn lấy giấy bút ra ghi chép cẩn thận.
Trời đã tối mịt, sau khi giảng giải suốt hai canh giờ, Triệu Khang mới nói: "Việc này cứ quyết định như vậy, xây dựng một sân bóng ở ngoại ô! Mọi chi phí, do Triệu vương phủ chi trả!"
"Mỗi huyện tối đa chỉ được có hai đội bóng, không được nhiều hơn. Ngoài ra, thành lập một hiệp hội bóng đá, bản vương sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch đầu tiên!"
"Được rồi, tạm thời đến đây thôi, việc này cần phải thực hiện nhanh chóng, trong vòng một tháng phải truyền bá khắp Dương Châu! Việc xây dựng sân bóng càng phải gấp rút hơn!"
"Cuối cùng, hai tháng nữa sẽ tổ chức trận đấu bóng đá Cúp Tâm Di, phần thưởng là một vạn lượng bạc! Tất cả các đội bóng trong Dương Châu đều có thể đăng ký tham gia!"
Liếc nhìn Ngô Tâm Di đang bế con, Triệu Khang quyết định đặt tên cho giải đấu bóng đá đầu tiên trên thế giới này là Cúp Tâm Di.
Các quan viên đều sôi sục khí thế, phần thưởng một vạn lượng, quả là con số không hề nhỏ!
Hơn nữa, Vương gia đã nói, những người làm quan như bọn họ cũng có thể tham gia đội bóng, cùng vui với dân mà!
Nếu thắng thì sẽ nhận được phần thưởng!
Chẳng phải chỉ là cầu mây thôi sao, ai hồi nhỏ chả từng chơi? Tuy luật chơi và số lượng người chơi có khác một chút.
Nhưng chung quy cũng chỉ là đá một quả bóng!
Làm sao mà khó được? Chỉ cần tập luyện lại là được!
Nhận được mệnh lệnh của Triệu Khang, các quan viên lập tức xuống chuẩn bị.
Triệu Khang cảm thán, quyền lực quả là có lợi, muốn làm gì cũng có người giúp đỡ.
Ngô Tâm Di mỉm cười bước đến: "Phu quân, dùng bữa thôi."
Triệu Khang bế con, ôm eo mỹ nhân: "Đi thôi, đi thôi, ăn cơm nào."
Ngày hôm sau.
Tin tức Triệu Khang muốn thành lập đội bóng đã lan truyền khắp đường phố ngõ hẻm, rất nhiều người tỏ ra thích thú.
Nhóm người của Lý Nhị Cẩu Đản ở viện nghiên cứu cũng tìm đến phủ đệ tạm thời của Triệu Khang.
Căn nhà nhỏ xíu đó chính là nơi ở tạm thời, phủ đệ mới vẫn đang trong quá trình xây dựng.
"Lão gia, ngài muốn thành lập đội bóng đá? Ta tham gia được không, ngài xem cơ bắp cuồn cuộn của ta này! Không đá bóng thì thật uổng phí!" Gã Trọc cố gắng khoe cơ bắp rắn chắc của mình.
Trương Long chen vào: "Lão gia, để ta từ trong quân kéo một đội người đến làm cầu thủ cho ngài!"
"Triệu Khang đại nhân, chúng ta cũng rất giỏi chơi bóng!" Nhóm người nước ngoài như Pike vội vàng lên tiếng.
Chủ yếu là bọn họ đã nhắm đến phần thưởng một vạn lượng kia.
"Biết cái quái gì mà bóng!"
Triệu Khang khinh bỉ nói: "Nhìn các ngươi như lũ cọng bọng thế kia, còn muốn vào đội bóng của ta? Đội bóng của ta phải là đội hình vũ trụ với các cầu thủ toàn diện về "Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao", không nói đến những huyền thoại như Ronaldo, Ronaldinho, chí ít cũng phải có vài Messi chứ, các ngươi thôi đi, tự mình lập đội mà chơi."
Sau khi chê bai đám thuộc hạ một trận, Triệu Khang quay sang thảo luận với Hoàng xưởng trưởng của nhà máy dệt về cách khâu quả bóng.
Bị sỉ nhục, cả đám ủ rũ bỏ đi với vẻ mặt tiu ngỉu.
Trương Long càng nghĩ càng tức: "Tự lập thì tự lập! Quân ta toàn là những tráng hán, đá cầu mây thôi mà, chẳng lẽ đá không lại các ngươi? Gã Trọc, có hứng thú không?"
"Chính xác! Hai ta lập đội, đến lúc đó cho lão gia kia một vố húp hết bạc của hắn!"
"Không sai!"
Hai huynh đệ càng nói càng hăng, khoác vai bá cổ nhau bỏ đi.
Pike vội vàng lên tiếng: "Trương đại nhân, Trọc đại nhân, chúng ta..."
"Thôi đi lão Pike, nhìn các ngươi như lũ cọng bọng thế kia, đội của ta và Trọc phải là đội hình vũ trụ với các cầu thủ toàn diện về "Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao", các ngươi không đủ trình."
Lâm Nhị Ngưu lúc này rất nghĩa khí: "Lão Pike, đi theo bọn họ làm gì, bọn họ không cần thì ta cần, chúng ta lập đội! Lão Hoàng, có hứng thú không?"
Hoàng đại phu gật đầu, gọi thêm cả Dark: "Đi, chúng ta tự thành lập đội bóng của viện y học."
"Hoàng đại phu, ngài đối xử với ta thật tốt!" Dark cảm động đến sắp khóc.
Mọi người ở các viện nghiên cứu đều thề sẽ cố gắng hết sức để Triệu Khang phải nhìn nhận thực lực của bọn họ.
Võ phủ.
Phủ chủ hiện tại, Trần Giang Hà sau khi từ nước Tề trở về liền không quay lại đó nữa, hắn pha vài ấm trà, nhìn đám người là nòng cốt của Võ phủ đang ngồi đối diện.
"Nghe nói gì chưa? Vương gia muốn tổ chức giải đấu bóng đá Cúp Tâm Di, ai cũng có thể lập đội tham gia."
Võ Kiếm Cuồng có chút thiếu hứng thú: "Đá cầu mây thì có gì hay, không bằng luyện võ."
"Đúng vậy phủ chủ, chuyện này chúng ta tham gia làm gì?"
Trần Giang Hà ho khan một tiếng: "Ta nghe nói Lý Nhị Ngưu bên viện y học đang chuẩn bị thành lập đội tham gia, số lượng người đã đủ, hơn nữa đã bắt đầu luyện tập rồi!"
"Còn Trương Long, Lý Cẩu Đản, Hoàng Thiên Hành bọn họ cũng đang thành lập đội bóng của riêng mình."
"Cái gì!" Võ Kiếm Cuồng kích động đứng bật dậy: "Ta đăng ký! Ta muốn đánh bại lũ khốn kiếp viện y học đó!"
Những người còn lại cũng đều nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy phấn khích, khác hẳn với vẻ mặt thờ ơ ban nãy.
Tất cả đều hăng hái!
Trần Giang Hà vỗ tay xuống bàn: "Tốt! Vậy đội bóng Võ phủ chúng ta chính thức thành lập! Nào nào, cùng nhau nghiên cứu luật chơi, chúng ta phải khổ luyện, đánh bại viện y học! Giành lấy Cúp Tâm Di!"
"Đánh bại viện y học! Giành lấy Cúp Tâm Di!"
Triệu Khang nằm mơ cũng không ngờ, giải đấu mà hắn dốc hết tâm huyết, tràn đầy tự tin tổ chức lại được người đời sau gọi là "Cúp Thần Tiên".

Bình Luận

0 Thảo luận