Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 297: : Ta hoài nghi bọn họ ở trong phân hạ độc

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:06:29
"Dọn dẹp chiến trường, không được lơ là cảnh giác."
Trần Huyền Long và Chu Long sau khi ra lệnh xong liền đi đến chỗ Triệu Khang: "Quốc sư, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Triệu Khang gật đầu đồng ý.
Hai người cùng Triệu Khang đi đến bắc thành. Trần Huyền Long mở lời trước: "Quốc sư, thế công của quân địch quá mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì thành cũng sẽ bị phá. Mạt tướng xin quốc sư dẫn dắt đại quân rút về Thông Châu. Mạt tướng sẽ ở lại đây để thủ thành Kim Lâm Quan."
"Xin quốc sư yên tâm, có hai người chúng ta ở đây, ít nhất trong vòng năm ngày Kim Lâm Quan sẽ không bị phá. Lần này dựa vào Thông Châu, tin tưởng rằng quốc sư nhất định có thể bảo vệ bản thân an toàn!"
Triệu Khang trong lòng run lên, nhìn Trần Huyền Long với lời nói chân thành và khuôn mặt bình tĩnh.
Hắn biết vị tướng quân kỳ cựu này đã chuẩn bị tinh thần cho việc thành phá người vong.
Triệu Khang không nói gì, chỉ lắc đầu.
Chu Long sốt ruột: "Quốc sư, tình hình hiện tại rất nguy cấp, giữ được núi xanh thì không lo thiếu củi đốt!"
Triệu Khang thở dài, cười khổ một tiếng: "Ta hiểu đạo lý này, nhưng địa thế Kim Lâm Quan hiểm yếu, là nơi phòng thủ tốt nhất. Nếu nơi đây thất thủ, dựa vào Thông Châu sẽ không thể ngăn cản kỵ binh Chu Quốc tung hoành.
"Hai vị, Triệu Khang ta đã đến đây, thì tuyệt đối sẽ không bỏ quan mà chạy! Tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái, ta là đại quan quốc sư, càng nên làm gương tốt để tử thủ quốc môn!"
"Nếu có thể giữ được Kim Lâm Quan, tương lai ta cùng chư quân sẽ ngồi cùng bàn uống rượu ăn thịt. Nếu không thể giữ được!"
Triệu Khang ánh mắt trầm xuống: "Kia Hoàng Tuyền trên đường, ta Triệu Khang cũng sẽ cùng chư vị đồng hành!"
"Quốc sư!"
Hai gã hổ tướng nước mắt rưng rưng, hoàn toàn không ngờ Triệu Khang cũng đã chuẩn bị tinh thần cùng họ đồng sinh cộng tiến cộng lùi!
"Hãy nói cho các tướng sĩ biết, Triệu Khang ta sẽ không trốn chạy, nhất định sẽ chiến đấu cùng họ đến cùng!"
"Mạt tướng xin lấy cái chết để theo!" Trần Huyền Long và Chu Long cùng quỳ xuống đất.
Lúc này, hai người đều hoàn toàn tán thành Triệu Khang.
"Trần tướng quân, ngươi hãy dẫn người tiếp tục thủ thành. Chu Long, mang theo những người khác dựng nồi lớn lên trong thành."
Chu Long nghi ngờ: "Quốc sư, đây là muốn làm gì?"
"Vũ khí trang bị của chúng ta hao tổn quá nghiêm trọng, phải có biện pháp tà môn." Triệu Khang cười lạnh một tiếng.
Hơn một trăm cái nồi lớn được dựng lên. Từng binh sĩ bịt mũi xách thùng phân, đổ phân nước tiểu trong thùng vào nồi lớn nấu. Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên ngút trời.
Chu Long cố nén buồn nôn, nhìn Triệu Khang cũng bịt mũi nôn hai lần.
"Quốc sư, nấu chín phân người có thể thủ thành được sao?"
Triệu Khang nôn khan một tiếng và giải thích: "Chu tướng quân không biết đâu, đây chính là thứ tốt, gọi là nước vàng. Người kia, ngươi đã tìm được độc dược tốt chưa?"
"Bọn khốn kiếp kia không chết, ta cũng thiêu chết bọn họ, thiêu không chết thì ta sẽ độc chết bọn họ!"
Nước phân vàng trong miệng Triệu Khang sủi bọt nóng, lúc này quân địch lại một lần nữa tiến công thành.
Vì Triệu Khang ra lệnh tiết kiệm tên, thang mây công thành của quân địch rất nhanh đã được dựng lên.
Bọn lính công thành bắt đầu leo lên thành.
Gần nửa canh giờ sau, truyền lệnh binh vội vã chạy đến.
"Thưa quốc sư, quân địch đã bắt đầu công thành!"
"Tốt lắm! Lên cho ta!"
Vung tay lên, Triệu Khang chỉ huy hơn một ngàn binh sĩ, mang theo những thùng phân chứa đầy nước nóng hổi đồng loạt chạy về phía đầu thành.
Vừa đến nơi, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi. Đừng nói đến việc giết địch, ngay cả binh lính thủ thành cũng buồn nôn vì mùi hôi.
Nhưng khi thùng nước vàng đầu tiên được đổ xuống, uy lực của nó khiến Chu Long và Trần Huyền Long choáng váng.
Một thùng đổ xuống, những binh lính đang leo thang đều kêu thảm thiết và ngã xuống đất.
Những người đang chuẩn bị leo thang cũng bị tưới đầy nước vàng lên đầu.
"Cái gì thế này! Mẹ kiếp, phân người! Nôn!"
Còn đang trong chiến tranh, đột nhiên bị tưới phân người vào đầu, ai chịu nổi! Một tên lính nóng nảy ngẩng đầu lên chửi ầm ĩ.
Kết quả là hắn bị thùng nước vàng tiếp theo ném xuống và nhét đầy miệng, rồi nôn to một tiếng và ngã xuống đất, co giật không ngừng.
Cảnh tượng thật sự quá kinh khủng!
Một số binh sĩ né tránh kịp thời, thối lui sang một bên và run rẩy nhìn đồng đội của mình ngã trên mặt đất, miệng đầy phân người và trợn trắng mắt. Thậm chí họ không có ý định đưa tay kéo một phen.
Hơn một trăm thùng nước vàng được đổ xuống.
Quân địch vốn đã đến gần Kim Lâm Quan đã nhanh chóng bỏ chạy!
Không còn cách nào khác, thật quá kinh khủng, mùi vị đó không thể chịu nổi!
Nhìn thấy cảnh này, Trần Huyền Long kích động hét lên: "Quốc sư uy vũ! Nôn! Quốc sư... Nôn! Quốc sư nôn!"
Thật ghê tởm!
Vài tên phó tướng cũng muốn học theo Trần Huyền Long rống hai tiếng để cổ vũ tinh thần binh sĩ, nhưng vừa mở miệng liền hít vào mùi hôi thối nồng nặc trong không khí.
Lúc này, tất cả đều nôn khan.
Triệu Khang đầu đầy hắc tuyến, ra lệnh cho binh lính mang theo nước vàng xuống thành, bản thân hắn cũng sắp nhịn không nổi.
Không ai ngờ rằng Triệu Khang lại có thể thủ thành Kim Lâm Quan chỉ bằng một thùng phân người.
Thậm chí cho đến tận buổi chiều, quân địch cũng không dám tấn công thành nữa.
Nhận được tin tức, Ngạn Văn Uyên và Hoắc Ân kinh ngạc, mang theo lửa giận đi đến quân doanh tiên phong.
"Tại sao không tấn công thành?!"
Vừa dứt lời, Ngạn Văn Uyên đã cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mẹ kiếp, sao lại thối như vậy, các ngươi trưa nay ăn cứt à?" Hắn ta ngạc nhiên hỏi.
Gặp gỡ họ là vô số ánh mắt u oán và phẫn nộ.
Chỉ thấy những binh sĩ may mắn sống sót hôm nay đều có sắc mặt tái nhợt và vẻ mặt dại ra.
Họ phảng phất như xem nhẹ sinh tử, nhất là những binh sĩ bị tưới phân người một thân, cả người đều đỏ bừng vì nước phân.
Họ như thể đã siêu thoát khỏi thế tục, thế giới này không còn gì có thể tổn thương đến tâm lý của họ.
Đương nhiên, đây cũng là do họ may mắn mới có cơ hội xem nhẹ sinh tử, những người bị phân người bắn vào miệng đã đi luân hồi.
"Ai cho ta giải thích chuyện gì xảy ra?"
"Đại soái, ngươi đã đến! Chúng ta không muốn tấn công thành nữa! Ta muốn về nhà!" Một tên phó tướng kéo tay Hoắc Ân, nước mắt tràn đầy.
Hoắc Ân tương đối bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt của các binh sĩ đều không ổn, cho rằng họ lại bị ảnh hưởng tâm lý bởi thuốc súng, vội vàng gọi quân y đến.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Quân y phẫn nộ nói: "Đại soái, quân Càn Quốc thật quá đáng! Binh lính của chúng ta chiến đấu dũng cảm, không sợ đao kiếm. Nhưng không ngờ đối phương lại sử dụng biện pháp âm hiểm như vậy, thật quá ghê tởm. Họ đều bị ám ảnh tâm lý."
"Phân người!" Ngạn Văn Uyên kinh hãi.
Hoắc Ân cũng có chút không thể tin được tai mình, dùng phân người để thủ thành quả là mở mang tầm mắt!
Nghe phó tướng rưng rưng kể lại cách quân Càn Quốc thủ thành, nhiều người ở đây đã bị tưới phân đầy người.
Hoắc Ân hiểu ra, chẳng trách xung quanh thối như vậy. Nhìn thấy phó tướng kéo tay mình, hắn lén lút hất ra, đưa ra sau lưng chà xát.
Quân y oán giận nói: "Hai vị đại soái, còn hơn thế nữa. Ta đã kiểm tra qua, có binh sĩ bị thương dính phân nước, vết thương bị thối rữa. Ta nghi ngờ họ đã hạ độc vào phân!"
(chương này làm hơi lâu vì cười không nhặt được mồm.VL)

Bình Luận

0 Thảo luận