Nhìn theo chiếc đèn trời bay càng lúc càng xa, ngoại trừ Triệu Khang và Watt vẫn giữ được bình tĩnh, những người khác đều ngơ ngác.
Trong lòng Watt dường như có một cánh cửa lớn sắp mở ra, cả người chìm vào trầm tư suy nghĩ.
Triệu Khang ra hiệu cho mọi người đừng làm phiền, để Watt tự mình nghiền ngẫm.
Mặc dù có thể trực tiếp nói cho Watt biết nguyên lý không khí nóng nở ra, lạnh co lại, nhưng để hắn ta tự mình suy nghĩ, biết đâu lại có những phát hiện mới.
Bản thân Triệu Khang thì cầm lấy thùng dầu hỏa vừa tìm được, bắt đầu nghiên cứu. Ở thời hiện đại, tầm quan trọng của thứ này không cần phải bàn cãi.
Hầu như tất cả các sản phẩm nhựa đều cần sử dụng dầu mỏ, nhưng xem ra hiện tại nó chỉ có thể dùng làm nhiên liệu.
Tuy có chút lãng phí, nhưng có còn hơn không.
Nghĩ mãi không ra cách nào sử dụng hiệu quả hơn, Triệu Khang đành đặt nó sang một bên, nhìn Watt đã chạy đến bàn, bắt đầu ghi ghi chép chép, hắn cũng không quấy rầy nữa mà xoay người rời khỏi xưởng hơi nước.
Đẩy cửa bước vào nhà, liền thấy Ngô Tâm Di đang đu đưa chiếc nôi, thấy hắn trở về, nàng thoái lộ nét vui mừng, vội đứng dậy nghênh đón.
Vừa đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo Triệu Khang, nàng vừa dịu dàng hỏi: "Phu quân đã về rồi à, có đói bụng chưa?"
Triệu Khang vui vẻ ôm nàng xoay một vòng: "Thật ra cũng hơi hơi."
"Vậy thiếp đi nấu cơm cho chàng."
Hôn nhẹ lên má Triệu Khang, nàng mỉm cười rảo bước vào bếp.
Nghe tiếng loảng xoảng vọng ra từ phòng bếp, trong lòng Triệu Khang dâng lên một cảm giác ấm áp, có lẽ là do đã có con nên tâm trạng cũng khác.
So với những người còn lại, Ngô Tâm Di càng giống một người vợ hiền mẹ đảm. Nhìn đứa con trai Triệu Phú Quý đang nằm trong nôi, Triệu Khang tinh nghịch đưa tay véo nhẹ lên khuôn mặt bụ bẫm của thằng bé, Triệu Phú Quý lập tức bị đánh thức, oa oa khóc ré lên.
Như thể có thần giao cách cảm, các nàng ở bên ngoài đều vội vã quay về. Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm thì cánh cửa bỗng bị ai đó đẩy bật tung.
Mọi người giật mình ngoảnh lại, liền thấy Watt mặt mũi lem luốc đang bò dậy từ mặt đất, trên tay vẫn còn cầm một tờ giấy, hắn ta chạy đến bên cạnh Triệu Khang với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Triệu đại nhân! Ngài xem giúp ta xem còn sơ hở gì không!"
Các nàng đều tỏ vẻ bất lực, lão già này cũng thật là không biết nhìn thời điểm!
Triệu Khang thì không mấy để tâm, nhìn vào bản vẽ Watt vừa đưa, đó chính là hình dáng một chiếc khinh khí cầu hoàn chỉnh, thậm chí cả giỏ treo cũng giống hệt với khinh khí cầu thời hiện đại.
Hắn không khỏi hứng thú hỏi: "Nói ta nghe suy nghĩ của ngươi đi."
Watt khom người, chỉ vào bản vẽ, kích động nói: "Ta định dùng da thuộc để may khinh khí cầu, bên trong sẽ có một thiết bị đốt lửa, trước tiên phải bơm đầy thứ ngài gọi là 'không khí' vào trong."
"Sau đó, lợi dụng thiết bị đốt lửa này để làm nóng không khí bên trong, dựa theo nguyên lý 'nóng nở ra, lạnh co lại' mà ngài đã nói, để cho quả cầu này bay lên."
Nghe đến hai chữ "bay lên", các nàng đều trở nên thích thú, Tiêu Linh Lung bưng bát cơm chạy đến sau lưng Triệu Khang, tò mò hỏi: "Cái gì bay lên?"
"Ta và Watt đang nghiên cứu chế tạo một loại khinh khí cầu có thể bay lên trời." Triệu Khang cười nói.
Diệp Hồng Tuyết kinh ngạc: "Thứ này thật sự có thể bay sao?"
"Chắc chắn rồi."
Triệu Khang quay sang Watt: "Thiết bị đốt lửa của ngươi phải có van để điều chỉnh lửa to nhỏ, ngoài ra còn một vấn đề nữa."
Watt vội vàng ghi nhớ: "Đại nhân, ngài cứ nói."
Triệu Khang bất đắc dĩ nói: "Chính là sau khi bay lên, làm sao để điều khiển phương hướng, thứ này theo ta được biết chỉ có thể dựa vào hướng gió để kiểm soát."
"Hướng gió sao? Đây quả là một vấn đề." Watt chìm vào trầm tư.
Triệu Khang trả lại bản vẽ, vỗ vai Watt, không quên khích lệ hắn: "Nếu ngươi đã có ý tưởng rồi, vậy thì cứ thế mà làm, cố gắng hoàn thành thiết bị đốt lửa càng sớm càng tốt."
"Những cái khác không cần quan tâm, đã đến nước này rồi, trước tiên cứ bay lên đã, còn hạ xuống như thế nào thì tính sau."
"Chỉ cần chế tạo thành công, ngươi, Watt, chính là người đầu tiên bay lên trời! Đến lúc đó, sử sách Đại Càn ta sẽ ghi danh ngươi!"
"Có khi nào còn lo không tìm được vợ?"
"Có lý."
Watt lập tức trở nên hưng phấn, nhìn Triệu Khang: "Vậy Triệu đại nhân, nếu ta chế tạo thành công, có thể chia cho ta một căn nhà, tăng lương, cho ta nhập tịch Đại Càn được không?"
Chậc chậc, xem xã hội này bức người ta thành cái dạng gì kìa, một nhân tài khoa học như vậy mà lại phải lo lắng chuyện nhà cửa, tiền bạc.
Triệu Khang thở dài, bắt đầu dùng "bí kíp tẩy não" với lão già tóc vàng này: "Watt à, ngươi phải biết rằng, các ngươi, dù sao cũng là người từ nơi khác đến, hiện tại toàn thành đều đang theo dõi các ngươi đấy! Cứ chờ xem các ngươi thể hiện như thế nào."
"Ta cũng là chịu áp lực rất lớn từ phía trên mới đồng ý tiếp nhận các ngươi, đó là bởi vì ta tin tưởng các ngươi có thể cống hiến cho Đại Càn, tương lai nhất định có thể gia nhập quốc tịch Đại Càn."
Watt kích động gật đầu lia lịa.
Không ngờ Triệu Khang lại đổi giọng: "Nhưng ngươi xem các ngươi đến Dương Châu đã làm những gì, ta thừa nhận các ngươi đã nghiên cứu ra được một số thứ."
"Nhưng các ngươi ngày nào tan làm cũng không phải là vào kỹ viện thì cũng là chạy đến vũ trường nhảy nhót, còn thiếu nợ Lâm Nhị Ngưu bọn họ không ít bạc đúng không? Các ngươi đây là đang tự hủy hoại hình tượng của chính mình đấy."
"Vừa nãy trên đường về ta còn nghe một cô nương nào đó nói, nói ai ai đó trong số các ngươi lại đi tán tỉnh con gái nhà người ta."
"Các ngươi như vậy thì làm sao ta chia nhà, tăng lương cho các ngươi được!"
Watt đỏ mặt, Triệu Khang lại nói: "Hãy nhớ rằng, hiện tại các ngươi chỉ là tầng lớp thấp kém, phải làm việc chăm chỉ, nghiên cứu cho tốt, đừng có nghĩ đến những thứ viển vông đó."
"Làm ra thành quả thiết thực, nhà cửa, bạc vàng, thê tử đều sẽ có! Ngươi nhìn ta này, lúc trước để cưới được năm nàng vợ này, ta đều tự biến mình thành trâu ngựa, liều mạng làm việc, cố gắng phấn đấu, những việc ta làm đều là đại sự cứu vớt thế giới, còn cái khinh khí cầu của ngươi..."
Watt xấu hổ cúi đầu, nhìn năm ngón tay của mình, lại nhìn năm nàng vợ của Triệu Khang.
Lại nhìn Triệu Khang rồi lại nhìn mình, cuối cùng cũng hiểu ra, ngẩng đầu lên với ánh mắt vô cùng kiên định.
"Hiểu rồi Triệu đại nhân! Ta, Watt, nhất định sẽ học tập ngài, làm trâu làm ngựa cho Đại Càn!"
Nói xong, hắn ta xoay người sải bước rời đi.
Triệu Khang vội vàng bổ sung một câu: "Đừng quên thân phận thấp kém của mình đấy! Còn nữa, nhớ chuyển lời cho Pike, bọn họ cũng vậy!"
"Rõ!"
Triệu Khang hài lòng quay đầu lại, liền bắt gặp năm đôi mắt to tròn long lanh nước đang nhìn mình chằm chằm.
"Các nàng nhìn ta làm gì?" Triệu Khang khó hiểu.
Diệp Hồng Tuyết khác thường chủ động đi đến bên cạnh Triệu Khang, dịu dàng xoa bóp vai hắn: "Vừa rồi chàng nói... cái gì mà cầu bay lên trời?"
"Đúng vậy!"
"Có thể bay cao bao nhiêu?" Tào Bạch lộ vội vàng hỏi.
"Ba bốn mươi trượng chắc là được, cũng có thể còn cao hơn." Triệu Khang gật đầu nói.
Tần Ngọc Phượng chạy đến, lay lay tay hắn: "Lão gia, vậy khi nào làm xong thì cho chúng ta lên bay thử xem sao?"
"Được thôi...Ặc, nói đùa gì thế! Lỡ lên đó rồi không xuống được thì sao! Cao như vậy mà rơi xuống thì toi mạng cả lũ đấy!" Triệu Khang vội vàng từ chối!
Ngô Tâm Di vội vàng nói: "Làm sao có chuyện đó được, đã làm được thì chắc chắn sẽ không để chúng ta ngã xuống."
"Chuyện này chưa biết chừng!"
Triệu Khang vội vàng ra vẻ uy quyền: "Đến lúc đó làm xong thì tìm mấy người không sợ chết, cho bọn họ bay thử nghiệm trước, chúng ta đừng có mà bon chen, ta còn chưa muốn chết đâu!"
Tiêu Linh Lung lắc đầu, hai mắt sáng rực: "Không được, không được, chúng ta muốn bay lên trời! Chàng phải đưa chúng ta lên đó!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận