Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 981: : Lấy Lại

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:10:02
Đôi mày liễu thanh tú điểm xuyết nốt ruồi son, càng tôn thêm vẻ đẹp động lòng người. Khu dung ngọc ngà, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thoáng nét u sầu, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn. Đó chính là dung nhan khuê nữ nhà lành ẩn giấu dưới lớp khăn voan đỏ thắm - một mỹ nhân cổ điển đúng chuẩn mực.
Chung quanh, quan khách không khỏi trầm trồ thán phục:
"Quả là mỹ nhân tuyệt sắc! Trương công tử thật có phúc."
"Hầy, nói vậy là sai rồi! Cô nương này gả vào Trương gia, đó mới đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Khăn voan bất chợt rơi xuống, mọi người đều cho là gió thổi, tân nương giật mình vội vàng cúi người nhặt lên, luống cuống tay chân. Trương Giải Ngữ đứng bên cạnh bực tức lên tiếng: "Được rồi cha! Làm gì mà rườm rà vậy! Con vào phòng chơi với huynh đệ đây!"
Trương Thao - cha hắn mỉm cười gật đầu: "Đi đi, con đưa nàng vào phòng trước đi."
Nhìn đôi tân lang tân nương khuất bóng, Triệu Khang lại ngẩng đầu nhìn trời. Sự trùng hợp này khiến người ta có chút không dám tin.
"Mọi người cứ tự nhiên!"
Con trai cưng không muốn lộ diện trước mặt mọi người, Trương Thao hiển nhiên cũng chẳng muốn dài dòng với quan khách. Dù sao lễ vật đã nhận đủ, sai người dọn tiệc xong, hắn liền xoay người rời đi. Bỗng nhiên, một tiếng gọi vang lên từ phía đám đông:
"Trương đại nhân, xin dừng bước!"
Trương Thao quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Một thanh niên tóc bạc đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười ấy khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt của quan khách xung quanh đổ dồn về phía thanh niên kia. Triệu Khang ngồi trên ghế, mân mê chén rượu mới được ró, thong thả nhấp một ngụm rồi lên tiếng: "Hôm nay ta đến Long Thành, may mắn được dự hôn lễ của công tử nhà họ Trương, đã tặng lễ mừng, cũng đã uống rượu mừng, vậy nên muốn cùng Trương đại nhân bàn chuyện chính sự."
Trương Thao cười nhạt. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên có kẻ dám dùng thái độ này nói chuyện với hắn. "Ồ? Ngươi và bản quan có chuyện chính sự gì để bàn?"
Triệu Khang gật đầu: "Có. Khi trước ta có cho Trương gia các ngươi một thứ, bây giờ ta muốn lấy lại."
Nghe Triệu Khang nói vậy, Trương Thao sững người, cẩn thận đánh giá đối phương, cố gắng nhớ lại xem khi nào thì nhà hắn được nhận đồ của y.
Rõ ràng là có người muốn nịnh bợ Trương Thao, liền lên tiếng: "Này, ngươi là đồ gì, đã nói là cho Trương đại nhân rồi, bây giờ còn muốn đòi lại?"
"Cho nên ta mới nói là thương lượng với Trương đại nhân mà." Triệu Khang nhún vai thản nhiên: "Nếu Trương đại nhân không muốn trả, vậy thì ta đành tự mình lấy vậy."
Trương Thao càng nhíu mày: "Nực cười! Bản quan sao lại nhớ ngươi từng cho Trương gia ta cái gì? Còn ngươi, một tên tiểu tử như ngươi, có thể cho Trương gia ta thứ gì quý giá!"
Đặt chén rượu xuống, Triệu Khang đứng dậy, nhìn thẳng vào Trương Thao, bình tĩnh nói: "Trước khi rời khỏi Đông Vực, ta đã từng nói với Trương Minh Viễn, bảo lão đừng chỉ lo vơ vét của cải mà bỏ mặc tính mạng bách tính Đông Vực."
"Hiển nhiên, lão già đó không để tâm đến lời ta nói. Tính ra, ta đã cho Trương gia các ngươi gần trăm năm vinh hoa phú quý, bây giờ là lúc nhận lại rồi!"
"Ngươi là ai?!"
Đồng tử Trương Thao co rút, tim đập mạnh. "Dám trực tiếp gọi tên tổ tông của ta?!"
Phía sau, đám người Kinh Lược ti cảm nhận được sự bất thường, vội vàng ra hiệu cho binh sĩ xung quanh. Chỉ trong chớp mắt, đã có không dưới trăm tên lính xông đến, bảo vệ Trương Thao.
Các vị khách mời đều ngây người. Mấy bàn gần Triệu Khang nhất vội vàng đứng dậy tránh xa, ra vẻ mình là lương dân, không liên quan gì đến y.
Được binh lính bảo vệ, Trương Thao mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Triệu Khang cười khẩy: "Nghe nói từ khi Kinh Lược ti thành lập, Trương gia các ngươi liền đóng quân năm vạn tinh binh ở Đông Phương Long Thành này, là muốn phòng ai vậy?"
"Hỏi ta là ai? Trương Minh Viễn chết rồi, không để lại di ngôn gì cho đám con cháu các ngươi sao?"
"Ngươi... họ Triệu...!"
Sắc mặt Trương Thao hoảng loạn, lời còn chưa dứt, đám binh lính đang bảo vệ hắn bỗng nhiên bị đánh bật ra, không ai biết chuyện gì xảy ra. Một bàn tay đã ấn chặt lên đỉnh đầu hắn.
Nhìn Triệu Khang đột ngột xuất hiện trước mặt, chân tay Trương Thao run rẩy!
Trương Minh Viễn tất nhiên có để lại di ngôn cho con cháu, di ngôn chính là một khi Đông Vực xuất hiện người họ Triệu, nhất định phải dùng toàn lực tiêu diệt.
Con cháu đời sau cũng rất nghe lời. Những năm qua, nắm giữ Đông Vực, hễ ai mang họ Triệu đều bị bọn chúng tìm cách giết sạch.
Việc lập ra Thập Đại Tội Thành, ngoài việc nô dịch người dân Đông Vực, còn là để đề phòng người ngoài xâm nhập mà Kinh Lược ti không thể nắm bắt kịp thời.
Chỉ là người đến là Triệu Khang, Thập Đại Tội Thành mà Trương gia tự hào là bất khả xâm phạm, lại bị một mình y đánh tan.
"Đúng vậy, ta họ Triệu."
Triệu Khang gia tăng lực đạo, ép vị Kinh Lược sứ đang nắm giữ Đông Vực này quỳ xuống.
Binh lính xung quanh thấy vậy, theo bản năng muốn xông lên cứu chủ, nhưng ngay sau đó, Trương Thao đã hét lên thảm thiết, máu tươi từ trên đầu chảy xuống.
Năm ngón tay của Triệu Khang như muốn bóp nát đầu hắn. Cơn đau thấu xương này, làm sao một kẻ luôn sống trong nhung lụa như hắn có thể chịu đựng nổi!
"Các ngươi đừng manh động! Ta nhát gan lắm, lỡ bị các ngươi dọa sợ, không cẩn thận bóp nát đầu Trương đại nhân thì phải làm sao?"
Nghe Triệu Khang cười lạnh đe dọa, Trương Thao vội vàng gào lên: "Đừng lại đây!"
Hoàng Bá Thiên và hai người còn lại lúc này cũng đã đến bên cạnh Triệu Khang, cẩn thận quan sát xung quanh.
Dù đã chứng kiến thực lực của Triệu Khang, nhưng lúc này bị bao vây, trong lòng bọn họ vẫn có chút thấp thỏm.
"Có gì thì từ từ nói! Ngươi muốn gì? Tiền tài? Hay là thứ gì khác?!" Cảm nhận được lực đạo trên tay Triệu Khang giảm bớt, Trương Thao vội vàng lên tiếng.
Triệu Khang: "Ta đã nói rồi, những thứ ta từng cho Trương gia, bây giờ ta muốn lấy lại."
"Đừng có mơ mộng hão huyền! Dù ngươi có giết ta, ngươi cũng không thoát được đâu! Long Thành có năm vạn đại quân, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết các ngươi!" Trương Thao gào lên tuyệt vọng.
Triệu Khang cười nói: "Chuyện đó dễ thôi, ta giết ngươi trước, rồi giết con trai ngươi, giết sạch đám người Trương gia các ngươi, sau đó tìm người khác làm Kinh Lược sứ là được."
Vừa nói, Triệu Khang vừa xách Trương Thao đi về phía đại điện. Đám binh lính đang bao vây bọn họ lúc này cũng không biết phải làm sao, chỉ đành chậm rãi lùi lại.
Các vị khách mời đến dự tiệc lúc này đều trợn mắt há mồm, ai nấy đều sững sờ. Cũng có kẻ gan lớn, cẩn thận đi theo Triệu Khang, xem ra là muốn hóng chuyện.
Đến đại điện, Triệu Khang nghe thấy tiếng reo hò hưng phấn từ một căn phòng, đạp cửa xông vào, liền thấy bốn năm thanh niên đang túm tụm chơi đùa, xung quanh là vàng bạc châu báu chất đống.
Mấy người bọn họ đang xúm quanh vài con xúc xắc, tân lang Trương Giải Ngữ tất nhiên cũng có mặt. Bên kia, tân nương đang ngồi trên giường cưới.
Nhìn thấy Triệu Khang xách lão cha mình vào, Trương Giải Ngữ ngẩn người: "Các ngươi... muốn làm gì?"

Bình Luận

0 Thảo luận