Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 858: : Thời Gian Thấp Thoảng đưa thoi (4)

Ngày cập nhật : 2025-09-29 15:07:54
Ga trải giường và chăn đệm nằm rải rác trên sàn nhà, bàn ghế bị lật úp, những viên gạch xanh trên mặt đất in hằn dấu vết...
Tất cả đều toát lên vẻ khác thường của đêm qua.
Nhìn thấy khóe miệng người con gái khẽ nhếch lên trong giấc ngủ, Triệu Khang không khỏi đưa tay vén mái tóc vàng óng của nàng, nào ngờ lại đánh thức người đẹp đang say giấc.
Mở đôi mắt xanh biếc ra, nhìn thấy Triệu Khang, nàng mỉm cười ngọt ngào, chủ động rướn người lên.
Triệu Khang bật cười, ôm lấy eo cô nàng yêu tinh đêm qua đã tìm mọi cách để làm hài lòng mình, nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng.
Hắn véo nhẹ má nàng: "Ngày dài tháng rộng, nàng cũng phải để ta thở chứ?"
Sự tuyệt vời của đêm qua đủ để Triệu Khang hồi tưởng thật lâu, toàn bộ quá trình như thể Elizabeth đã kích hoạt được thuộc tính nào đó.
Đó là sự khuất phục tuyệt đối khác hẳn với sự dẫn dắt của Tống Mỹ Phụ, đến mức bị Triệu Khang khai phá toàn bộ.
Mọi loại hương vị, làm sao ngôn ngữ có thể diễn tả hết?
Nghe Triệu Khang nói vậy, Elizabeth vòng tay ôm lấy người thương, áp má vào má hắn.
"Vậy... có thể nào, vài ngày lại đến đây ở một đêm không?"
Triệu Khang khẽ chậc lưỡi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Elizabeth lên: "Chuyện này..."
"Một tháng đến một lần cũng được..."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Khang, Elizabeth vội vàng lên tiếng, cho rằng mình đã yêu cầu quá đáng.
Triệu Khang bật cười ha hả: "Hóa ra nàng không muốn về nhà với ta à. Vậy những lời muốn làm vợ ta đều là giả dối sao?"
"A? Không... Ta... ta cũng có thể sao?" Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Elizabeth sững sờ.
Triệu Khang vui vẻ miết nhẹ sống mũi cao thẳng của nàng: "Chứ sao? Nàng là tiểu yêu tinh và là thất phu nhân của ta mà!"
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Elizabeth hung hăng đè Triệu Khang xuống, hai đôi môi dây dưa hồi lâu mới tách ra, ánh mắt nàng long lanh như nước.
"Thưởng cho ta thêm một lần nữa đi, ta nguyện mãi mãi làm tiểu yêu tinh của chàng..."
...
Trong sân nhỏ.
Sáu đôi mắt nhìn chằm chằm vào nữ yêu tinh tóc vàng trước mặt.
Triệu Khang ho khan một tiếng, giả vờ che giấu sự lúng túng của mình, nhìn thấy Triệu Phú Quý bên cạnh, vội vàng nói: "Thằng nhóc kia, còn không mau gọi Thất Nương!"
Cậu bé mạnh dạn chạy đến trước mặt Elizabeth, quỳ xuống dập đầu: "Thất Nương, Phú Quý thỉnh an người!"
"Nhanh, mau đứng lên."
Elizabeth rõ ràng là giật mình, vội vàng đỡ Triệu Phú Quý dậy, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng.
Triệu Khang thầm khen ngợi trong lòng, con trai ngoan! Ít nhất hai ngày nữa cha sẽ không dìm hàng con!
Tiêu Linh Lung thu hồi ánh mắt, bước tới nắm lấy tay Elizabeth, như thể lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đánh giá từ trên xuống dưới.
Vẻ đẹp trẻ trung xinh đẹp của nàng khiến nàng gật đầu, mỉm cười rạng rỡ: "Sau này chúng ta là người một nhà rồi, muội phải chăm sóc hắn cho tốt đấy."
"Ta... ta sẽ cố gắng." Elizabeth vội vàng gật đầu.
Triệu Khang: "Sao nghe câu này kỳ lạ vậy?"
"Nghĩ gì vậy, mau đi mua thức ăn đi, làm một bàn thịnh soạn, bàn bạc chuyện hôn sự của Tiểu Thất và ngươi thế nào!"
Diệp Hồng Tuyết đưa giỏ rau sang, Triệu Khang thuận tay nhận lấy, đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai người chị cả.
"Sao ta có cảm giác hơi không quen, hay là hai người đánh ta một trận đi?"
"Tên khốn nhà ngươi!" Tiêu Linh Lung vốn dĩ còn đang dịu dàng bỗng chốc nhấc ghế xông tới, dọa cho Triệu Khang vội vàng ôm Triệu Phú Quý chạy ra khỏi cửa, khiến Elizabeth phải há hốc mồm kinh ngạc.
Nhìn Triệu Khang chạy trối chết, Tiêu Linh Lung lắc đầu cười khổ, đặt ghế xuống.
Thu lại nụ cười, đóng cửa lại, nàng quay đầu nhìn người nuội muội vừa mới đến: "Elizabeth?"
"Ta... ta đây."
Nhìn Elizabeth đang căng thẳng bất an, Tiêu Linh Lung dựa vào cánh cửa, mỉm cười: "Không cần căng thẳng, đã là hắn mang muội về rồi, chúng ta đối với muội chỉ có một yêu cầu mà thôi."
"Tỷ tỷ cứ nói." Elizabeth nghiêm túc hẳn lên.
Ba, bốn năm nay đã quen thuộc rồi, nàng tự nhiên hiểu rõ địa vị của người phụ nữ trước mặt trong lòng Triệu Khang cao đến nhường nào.
Tiêu Linh Lung thản nhiên nói: "Yêu thương hắn thật lòng là đủ rồi, những thứ khác không cần bận tâm."
"Điều này ta nhất định sẽ làm được."
Elizabeth có chút mơ hồ gật đầu.
Diệp Hồng Tuyết mỉm cười: "Tốt rồi, Lão Tam, đi sắp xếp đi, gọi thêm vài người hầu, chúng ta chuyển đến Vương phủ kia đi, cái sân nhỏ này không đủ ở đâu."
Tần Ngọc Phượng dịu dàng gật đầu, tiến lên nắm lấy tay Elizabeth: "Đi thôi Elizabeth, muội cũng đến giúp một tay đi, sau này cứ gọi ta là Ngọc Phượng là được, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, không cần phải câu nệ gì cả."
"Vâng, Ngọc Phượng tỷ tỷ."
Tào Bạch Lộ nhìn Tiêu Linh Lung: "Đại tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?"
Mở cửa quay đầu lại, Tiêu Linh Lung cười ẩn ý: "Ừ, ta đi khuyên nhủ Lão Lục nhà ta, kẻ đang giấu đầu lòi đuôi kia, đỡ cho Tam muội phải vất vả làm gián điệp hai mang."
Tào Bạch Lộ cười ngượng ngùng: "Hóa ra tỷ đã nhìn thấu rồi sao?"
"Nói nhảm, tờ báo hôm qua là ta bảo Trác Vĩ viết đấy."
Bấy nhiêu năm nay, thân là người nằm gối đầu kề má, nếu như bọn họ thật sự cái gì cũng không phát giác ra, vậy thì đúng là có quỷ.
Là người phụ trách Bách Hóa Thương Trường và Tổng trạm xổ số Dương Châu, Tống Khinh Nhan hiện tại có thể nói là ngoại trừ Vân Tú của Túy Hồng Lâu ra, thì là một giấc mơ khác của đàn ông Dương Châu.
Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có như vậy, ai nhìn thấy mà dạ dày không khó chịu cho được.
Chỉ tiếc là người phụ nữ này lại chưa từng biểu lộ ý tứ gì đặc biệt với người đàn ông nào.
Lúc Tiêu Linh Lung vào nhà, Tống Khinh Nhann đang cho gà ăn, thấy là Tiêu Linh Lung, liền ngẩng đầu cười nói: "Tới rồi à."
Tiêu Linh Lung mỉm cười, ngồi xổm xuống, cùng nhau cho gà ăn: "Tỷ cứ muốn ở mãi trong cái sân nhỏ này sao?"
Động tác trên tay Tống Khinh Nhan khựng lại, cười khổ: "Như vậy không phải rất tốt sao, hơn nữa mấy ngày nữa ta định đi Cảnh quốc rồi."
"Trốn tránh hắn?" Tiêu Linh Lung nhướng mày, nhìn khuôn mặt của đối phương, tuy vẫn rất yêu kiều, nhưng đã lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt.
"Hai, ba năm nay, tỷ bận rộn với các chi nhánh xổ số, lại bận rộn với chuyện của thương trường, khiến cho hắn cũng không gặp được tỷ mấy lần."
Tống Khinh Nhan đặt giỏ tre sang một bên: "Nếu không thì sao, chắc hẳn các muội cũng đã sớm nhận ra rồi đúng không?"
Tiêu Linh Lung im lặng.
Tống Khinh Nhan cười nói: "Ta không muốn hắn nhìn thấy ta già đi."
"Ai mà chẳng vậy, nhưng hắn cũng sẽ không để tỷ đi đâu."
"Cho nên ta rất đau khổ đây."
Tống Khinh Nhan thở dài, sau đó nhìn Tiêu Linh Lung với ánh mắt ghen tị: "Muội thật tốt số, là người gặp được hắn đầu tiên."
Tiêu Linh Lung cười rạng rỡ: "Ai mà biết được, nhưng mà Tống tỷ, đã là chuyện không thể tránh khỏi, chi bằng tỷ cứ đường đường chính chính đối mặt với hắn, đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, ít nhất chúng ta còn có thể ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian."
"Ba mươi năm cũng tốt, hai mươi năm cũng được, dù chỉ là một ngày hai ngày, tỷ thấy sao?"
Tống Khinh Nhan đấu tranh nội tâm, nhìn Tiêu Linh Lung: "Kẻ như ta, sao có tư cách đứng cùng một chỗ với các muội chứ."
"Chỉ cần hắn thích, chính là tốt nhất, tỷ đã để ý như vậy, chi bằng quay về quá khứ, sửa đổi tất cả những điều không hay ho kia đi?"
Tống Khinh Nhan bật cười: "Loại chuyện này sao có thể làm được."
"Đã không thể thay đổi quá khứ, vậy tỷ chấp niệm với quá khứ làm gì?" Tiêu Linh Lung phản bác.
Tống Khinh Nhan sững sờ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Muội làm như vậy là vì cái gì?"
Tiêu Linh Lung ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Ta chỉ sợ, lúc hắn suy sụp, không có ai có thể ôm lấy hắn."

Bình Luận

0 Thảo luận